Văn án: Kiếp trước Tống Ngọc là ảnh hậu nổi tiếng đình đám khắp cả nước, cuối cùng lại chết do làm việc quá sức. Hơn nữa còn là, chết ngay trên thảm đỏ… Khi mở mắt ra lần nữa, thế giới đã thay đổi đến …
Văn án:
Kiếp trước Tống Ngọc là ảnh hậu nổi tiếng đình đám khắp cả nước, cuối cùng lại chết do làm việc quá sức. Hơn nữa còn là, chết ngay trên thảm đỏ…
Khi mở mắt ra lần nữa, thế giới đã thay đổi đến không thể nhận ra!
Ở thế giới này, ai ai cũng muốn trở thành ngự thú sư ---- học sinh năm hai trung học mới bốn giờ sáng đã dậy để rèn luyện thể lực, phải mất mười hai năm học mới có thể vào đại học, những đứa trẻ không cố gắng học hành đều sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần…
Để thăng tiến, nguyên chủ đã hủy bỏ hôn ước với vị hôn phu một nghèo hai trắng, leo lên người một tên phú nhị đại.
Mà tình cờ thay đây lại là một cuốn sảng văn nam chính báo thù, mà vị hôn phu nghèo khó Bạch Ngự Hàn của nguyên chủ lại chính là nam chính.
Cuối cùng nguyên chủ rơi vào bi kịch bị ngũ mã phanh thây ở nơi đồng không mông quạnh.
Tống Ngu: ....Thật mệt tâm, mặc kệ hết đi, tôi đây chỉ muốn làm cá mặn!
Nhưng dù là cá mặn thì cô cũng không muốn bị đưa vào bệnh tâm thần đâu.
Vì vậy…
Từ ngày xuyên tới nơi này, Tống Ngu đã phải sử dụng hết tất cả kỹ năng diễn xuất của mình, trở thành một diễn viên xứng đáng nhận được giải Oscar.
Trong khi những người khác chiến đấu tranh giải, cô giả bộ bị trọng thương nằm trên đất ăn dưa.
Trong khi những người khác đang múa bút thành văn ở trong phòng thi, cô lại giả bộ đau bụng đi xuống phòng y tế nằm.
Trong khi những người khác chọn ký khế ước với linh thú có tiềm lực cao, cô giả bộ đã vô cùng cố gắng nhưng cuối cùng vẫn phải chọn chọn một con linh thú vô dụng.
Ngay cả khi linh thú muốn tu luyện, cô cũng dụ dỗ nó cùng nhau ăn dưa xem tiểu thuyết chơi game, nói dối rằng đây mới là cách đúng đắn để trở nên mạnh mẽ.
Nhưng mà, nửa năm sau…
Con mèo trắng nhỏ vô dụng chỉ thích đọc tiểu thuyết lại biến thành mèo yêu chín đuôi cấp chín.
Cây dây leo vô dụng chỉ thích chơi game lại biến thành dây leo vương cấp chín.
Con rắn bốn chân vô dụng chỉ thích đi chơi lại biến thành linh thú rồng cấp chín.
Tống Ngu chết lặng: ??? Thế này là thế nào? Có cái gì đó không đúng.
Các bạn học: Trời ơi! Cậu cũng thật là biết cố gắng quá đi, thật lợi hại!
Các giáo viên: Bạn học Tống, em chính là một thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp, là một ngự thú sư đỉnh cấp!
Các ngự thú sư khác trên khắp thế giới: Sau này chúng ta nhất định phải cố gắng học tập theo Tống Ngu!
Tống Ngu:...
Nam chính Bạch Ngự Hàn: "Quả nhiên tôi không nhìn lầm, từ trước tới nay cô vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình, chúng ta đánh một trận đi!"
Tống Ngu: "???"
Bạch Ngự Hàn lau đi vết máu trên khóe môi: "Tống *** quả nhiên là lợi hại, không hổ là đương kim ngự thú sư mạnh nhất, hy vọng lần sau có thể cùng Tống *** so tài lần nữa."
Tống Ngu: "..." Thật mệt mỏi, dẹp hết đi!
~~~
Bạch Ngự Hàn có một bí mật, trời sinh hắn đã có một đôi mắt thần.
Mắt thần có thể nhìn xuyên qua mọi vật trên thế gian này, thấy rõ được tiềm lực và thiên phú của mỗi một con linh thú.
Trên thế giới này không chỉ có một người muốn có được nó.
Cha mẹ hắn vì mắt thần mà chết, gia tộc của hắn vì mắt thần mà chết, dù là đi ở trên đường cũng có thể nghe thấy được có người nói muốn móc mắt của hắn ra chiếm làm của riêng.
Cho đến một ngày ——
Hắn nhìn thấy vị hôn thê luôn muốn cậy quyền thế của mình bị đổi thành một người khác.
Người này không chỉ không muốn trở thành ngự thú sư, mỗi ngày đều chỉ muốn làm cá mặn ăn uống vui đùa, ngay cả với mắt thần của hắn cũng không thèm để ý chút nào.
Sau khi bị thương hắn cố ý để lộ ra đôi mắt thần màu vàng, kết quả không ngờ được là đối phương lại đưa cho hắn một cặp len màu đen.
Hắn giả vờ yếu ớt rồi hôn mê, không nghĩ tới đối phương lại kéo hắn ra bãi cỏ cùng nhau đi câu cá.
Bạch Ngự Hàn: "???"
Có thể chính là vì vậy nên ánh mắt của hắn mới càng ngày càng không thể rời khỏi đối phương, dù như thế nào cũng không nguyện ý rời đi…
Cha hắn từng nói: "Nếu như có một ngày con gặp được người không quan tâm đến đôi mắt thần của chúng ta, vậy thì con phải nhanh chóng nắm lấy."
Bạch Ngự Hàn: Tôi không làm gì cả, tôi chỉ là một người con nghe lời cha thôi.
Truyện bao giờ hết vậy pà?