Chương 8: Tôi phải làm cá mặn (8)

Đời trước Tống Ngu cũng biết.

Làm một diễn viên ưu tú không chỉ cần người xem tin phục kỹ năng diễn của mình.

Mà còn cần phải cẩn thận khai thác, phân tích từng nhân vật trong kịch bản, tính toán đặc điểm tích cách của nhân vật. Như thế mới có thể tạo nên một nhân vật hoàn mỹ nhất.

Nếu không đến lúc quay phim, không chỉ cảm thấy nhân vật đó giả tạo, người xem khó tiếp thu mà còn khiến những người xung quanh có cảm giác vô cùng khó chịu.

Tuy nói trong thế giới này tuyệt đối sẽ không có ai biết cô là người trọng sinh.

Nguyên thân trong tiểu thuyết cũng là do tác giả tham khảo tính cách của cô trong giới giải trí rồi điều chỉnh thêm.

Nhưng nói cho cùng cũng vẫn có chút khác biệt so với bản thân cô.

Vì không để Tống lão gia tử, cha Tống mẹ Tống và một đám người kia cảm thấy đột ngột, phát hiện bên trong đã đổi thành người khác.

Hôm nay Tống Ngu mới tạo cho mình một thiết lập mới chính là ——

Đại tiểu thư kiêu ngạo của gia đình giàu sang ở thành phố hạng ba, từ nhỏ đã hướng tới nghề ngự thú sư, càng hướng tới một cuộc sống sung túc. Nhưng bởi vì mơ ước không thể thành sự thật, người yêu phản bội mà đau lòng, nhưng lại không muốn hoàn toàn buông tha con đường trở thành ngự thú sư.

Vì để không liên lụy tới gia tộc, đại tiểu thư kiêu ngạo nguyện ý bỏ qua lợi ích bản thân, bảo vệ lợi ích gia tộc!

Còn chuyện vị hôn phu ‘thiên phú bình thường’ từ hôn nam chính…

Leo lên một người thừa kế xí nghiệp ăn chơi như Chu công tử…

Tống Ngu cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ của nguyên thân. Dáng dấp của Chu công tử đúng là đẹp trai, lại có tiền, có năng lực xuất chúng. Nguyên thân làm sao có thể không thích cơ chứ?

Dù là khoảng hai mươi, ba mươi phần trăm mục đích là không tốt nhưng đa phần vẫn là vì thật lòng yêu thích.

Chính vì yêu thích cho nên nguyên thân sau khi thức tỉnh thiên phú ngự thú cấp bậc thấp mới sốt cao, lại vì chuyện bị bạn trai chia tay mà ốm mãi không khỏi, cuối cùng một mạng này đi rồi.

“Ách…” Vì thế Tống Ngu cảm thấy rất thổn thức.

Nhưng, xuất hiện trên người thiên kim tiểu thư vẫn phải là —— “Kiêu ngạo”, “Không chịu thua”, “Thương tâm”, “Lo nghĩ cho đại cục”!

Làm một diễn viên, Tống Ngu biết rõ tính cách nhân vật như thế, những người khác nhau biểu hiện ra sẽ ra những ảnh hưởng khác nhau.

Có người diễn thì sẽ làm cho nhân vật giống như một vai phản diện đáng ghét. Có người lại làm cho người khác cảm thấy giống như một con chim nhỏ đau lòng khiến người khác phải thương xót.

Tống Ngu muốn cách xa thiết lập phản diện, đương nhiên phải bắt đầu từ bây giờ.

“Dù sao cũng muốn làm một con cá mặn, ở Tống gia… bắp đùi của Tống lão gia tử nhất định phải ôm chặt. Nhớ đâu tương lai ông ấy không ép mình trở thành ngự thú sư nữa thì sao?”

“Dù sao… Hàng năm đều là lão gia tử phát tiền tiêu vặt cho mình.”

“Sau này Tống lão gia tử trong lòng Tống Ngu chính là khách hàng nạp VIP tôn quý!”

Không có gì mà khách hàng VIP tôn quý muốn nhìn mà mình không thể diễn được cả ~~”

Suy nghĩ này lan tràn trong đầu, Tống Ngu thầm nói: Đây chính là biểu diễn phục vụ riêng cho khách hàng VIP… Biểu hiện trên mặt cô cũng nhanh chóng thay đổi.

“Ông nội, mai tứ phẩm mộc hệ cấp trung kia ngài cứ thu về đi, để đại gia tộc lớn mạnh quan trọng hơn.” Giọng cô gái hơi khàn khàn, còn mang theo một chút giọng mũi. Cô giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, nói: “Chỉ có Tống gia trở nên tốt hơn thì những người khác trong gia tộc mới có thể sống tốt.”

Hốc mắt của cô gái vốn đã ửng đỏ, sau khi chà lau lại càng đỏ hơn.

Nhưng vốn là giống một con búp bê sứ dễ vỡ đột nhiên lại biến thành một linh hồn có máu có thịt.

Trên cặp lông mi dài của Tống Ngu còn sót lại chút nước mắt trong suốt, mái tóc dài bù xù phía sau lưng.

Cô ngẩng đầu lên, giống như một con chim nhỏ kiêu ngạo. “Huống chi, coi như không có thủy tinh linh quả, tương lai có lẽ con cũng không thể trở thành ngự thú sư!”

Mắt thấy sau khi Tống lão gia tử nghe xong lời mình nói, biểu cảm trên khuôn mặt cũng lập tức trở nên vui vẻ, theo sau còn có mấy phần ngạc nhiên.

Trong lòng Tống Ngu thầm nói: Biểu hiện ổn.