Chương 7: Tôi phải làm cá mặn (7)

“Nhưng thành phố Giang Hoài cũng được coi như là thành phố cấp ba của tỉnh Giang Nam, tứ phẩm linh quả hiếm thấy. Cho dù tài sản của Tống gia ở thành phố Giang Hoài được coi là phong phú thì muốn mua một linh quả tứ phẩm cũng không dễ dàng gì.”

Chân mày Tống lão gia tử nhíu lại, ánh mắt giống như biến thành thực thể, di chuyển từ trên người Tống Ngu qua từng người một.

Giọng nói ông trầm thấp nhưng đủ để từng người ở đây có thể nghe rõ: “Dù sao Tống gia cũng là một đoàn thể, tôi hy vọng mỗi người ở đây có thể lấy đại cuộc làm trọng… Như thế Tống gia mới có thể bền lâu!”

Tống lão gia tử nói lời này vừa là để Tống Ngu nghe, vừa là để mỗi một người ở đây nghe.

Giống như bị mẹ làm thức tỉnh, lại giống như bị những lời ‘Gia tộc làm trọng’ trong miệng mấy người Tống lão gia tử và Tiền Tuệ làm xúc động.

Tống Ngu vừa rồi còn cúi đầu ăn cháo, bây giờ hốc mắt đã đỏ bừng lên!

Cô cúi đầu, trong đôi mắt chứa đầy sự bi thương đau khổ.

Gò má trắng nõn giờ lại trở nên tái nhợt.

Nước mắt sáng long lanh quẩn quanh hốc mắt đỏ ửng. Nhưng thoạt nhìn thiếu nữ lại vô cùng quật cường, cứng rắn chịu đựng không để nước mắt rơi xuống…

“Hửm?”

Tống lão gia tử trố mắt, hiển nhiên là không ngờ đứa cháu gái ngày thường kiên cường như thế giờ phút này lại để lộ bộ dạng này.

Cô bé ngồi trên bàn ăn, cố gắng không để mọi người phát hiện mình mềm yếu, lại cố gắng cúi đầu xuống thật thấp.

Mái tóc mềm mại dán vào gò má tái nhợt của Tống Ngu, lưu lại bóng mờ dưới mi mắt của cô.

Cô cắn chặt môi, sắc mặt càng thêm tái nhợt…

Ánh mắt của Tống lão gia tử có thêm ba phần nhu hòa.

“Ài.”

Tống lão gia tử thở dài.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ủy khuất khó chịu cũng là điều bình thường. Nhất là những năm nay, trong tám người cháu, Tống Ngu là người cố gắng nhất, bất luận mưa gió đều sẽ luyện tập thể lực ít nhất là hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, nguyện vọng lớn nhất là trở thành một ngự thú sư cường đại.

Nhưng nếu không phải cháu gái thức tỉnh không gian ngự thú cấp bậc quá thấp, ông cũng không muốn mở miệng làm kẻ ác.

Nhưng mà.

Tống lão gia tử không lên tiếng, hai vợ chồng Tống Văn Sơn Tiền Tuệ lại vô cùng gấp gáp.

Hai vợ chồng coi như Tống Ngu đang giả vờ đáng thương, cố ý không muốn lấy linh quả ra. Lo lắng khiến hai vợ chồng không để ý tới uy nghiêm của Tống lão gia tử.

Tống Văn Sơn vội vàng nói: “Ba! Thủy tinh quả chỉ có thể giao cho người thích hợp nhất mới là lựa chọn tốt nhất đối với gia tộc.”

Tiền Tuệ vội vàng tiếp lời: “Ba! Tiểu Ngu chỉ là một đứa bé thì biết cái gì? Hay là ngài trực tiếp quyết định linh quả thuộc về người nào thích hợp nhất đi.”

Hai vợ chồng Tống Văn Sơn chỉ thiếu nước không hét to lên, ngài còn hỏi Tống Ngư nữa, chắc chắn nó sẽ không đồng ý lấy thủy tinh quả ra đâu!

Một đứa trẻ như vậy thì sao mà hiểu được lợi ích gia tộc?

Linh quả đáng quý như vậy bày ra trước mặt, kẻ ngu cũng biết phải chọn cái gì!

Huống chi là đối với một người háo thắng như Tống Ngu! Sao có thể buông tha được chứ!

Hai vợ chồng gấp đến độ khóe miệng nổi bọt, đôi mắt chăm chú nhìn Tống lão gia tử.

Tống lão gia tử không lên tiếng, chân mày nhíu chặt, ánh mắt từ trên người hai vợ chồng lại lần nữa chuyển về trên người Tống Ngu.

Trên thực tế, lúc sáng sớm Tống lão gia tử dò hỏi, trong lòng ông đã có tính toán.

Dựa theo thái độ nghĩ mọi cách để trở thành một ngự thú sư cấp cao của Tống Ngu, xác suất cô lựa chọn cầm linh quả là rất cao.

Nhưng khi chuyện này bị người khác nhắc tới, trong lòng Tống lão gia tử lại nổi nên một cảm giác phức tạp khó nói.

Dù sao so với những người khác, ông càng hy vọng con cháu trong nhà có thể đặt gia tộc lên vị trí hàng đầu.

Nhưng vào lúc này.

Tống Ngu vốn dĩ còn đang cúi đầu đã chậm rãi ngẩng lên.

Hốc mắt cô hồng hồng như con thỏ, mang theo cảm giác yếu ớt mong manh. Ngay cả đôi con ngươi xinh đẹp kia dường như cũng mang theo bi thương. Nước mắt long lanh chậm rãi từ hốc mắt rơi xuống, đẹp đẽ giống như một bức họa mỏng manh.

Rõ ràng Tống Ngu vẫn còn đang thút thít nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi với mọi người, nói: “Được rồi ~ con cảm thấy ông nội nói đúng. Nhị bá Nhị bá mẫu cũng nói đúng… Tống gia là một đoàn thể, thủy tinh quả nên giao cho người thích hợp hơn.”

Tống lão gia tử: “!”

Hai vợ chồng Tống Văn Sơn: “??!!!!!”