Chương 13: Tôi phải làm cá mặn (13)

Vì vậy.

Lúc này Tống lão gia tử mới chậm rãi nói: “Lần này… Tứ phẩm trung cấp mộc hệ linh quả cho Nhã Thiến, tam phẩm cao cấp năng lượng quả cho Tiểu Ngu! Cứ quyết định vậy đi!”

Cổ họng Tống Ngu khô khốc, trên mặt tràn đầy khϊếp sợ: “...”

Phải biết là trong tiểu thuyết chưa bao giờ năng lượng quả xuất hiện ở Tống gia. Tại sao lúc này Tống lão gia tử lại lấy ra cho cô.

Cùng là linh quả linh thực phổ thông nhưng mỗi loại đều có sự khác biệt, năng lượng quả không chỉ có vô thuộc tính, thích hợp với tất cả thú khế ước.

Loại quả đặc thù này cũng không có hiệu quả nào khác. Nó vừa không thể dùng để luyện chế linh đan, cũng không thể chữa trị cho thương thế hay nâng cao uy lực của thú khế ước…

Chỉ có điều —— năng lượng bên trong quả cực kỳ sung túc, cũng giống như căn nguyên năng lượng của không gian ngự thú vậy, có thể tăng tốc độ trưởng thành cho ấu tể thú khế ước!

Đối với không gian ngự thú cấp bậc thấp và những người thiên phú ngự thú không tốt mà nói thì chúng là linh dận diệu dược tốt nhất!

Đối với ngự thú sư mà nói, sau khi khế ước với dị thú, có thể nhanh chóng đào tạo thú khế ước có ‘Kinh nghiệm túi’.

Nếu như trí nhớ của nguyên chủ không xảy ra vấn đề.

Dường như ba tháng trước lão gia tử phí hết tâm huyết, khế ước với một con ấu tể dị thú phi giới tính cấp cao…

Lão gia tử đây là không để ý tới thú khế ước của mình luôn sao?!

Vừa nghĩ tới ba ngày sau nếu để thường thú ăn năng lượng quả rồi nhanh chóng vượt qua thời kỳ ấu thơ, bước vào thời kỳ trưởng thành…

Cả người Tống Ngu run lên một cái, cảm giác vô cùng khϊếp sợ. Đầu óc cô nhanh chóng suy nghĩ một hồi.

Công việc là không thể nào… Phi! Ngự thú sư, không có khả năng trở thành ngự thú sư. Đời này cô chỉ muốn nằm đó ngủ, sẽ không trở thành ngự thú sư đâu.

Cái nghề ngự thú sư này vừa khổ vừa mệt lại nguy hiểm đến tính mạng… Ài, dù sao cô cũng không muốn đi.

Ngự thú sư cường đại gì đó, có thể cưỡi dị thú, trong lúc giơ tay nhấc chân có thể phá hủy cả một thành phố.

Cái gì mà ngự thú sư cao cấp, lại có thể ngồi ngang hàng với người lãnh đạo một quốc gia lớn.

Có quan hệ gì với cô đâu chứ?

Một chút cô cũng không muốn gia nhập vào cái nghề nguy hiểm đáng ghét này.

Con ngươi của Tống Ngu đảo một vòng, thận thận suy nghĩ nên phá cuộc như thế nào, nhưng mà trong phút chốc —— Cô đột nhiên hiểu ra.

Ài!

Cô sai lầm cỡ nào cơ chứ, sao phải ngồi đây đau đầu nhỉ?

Nếu Tống lão gia tử nhất định phải đưa mai tam phẩm cao cấp năng lượng quả cho cô, cô cứ cầm là được rồi.

Chờ đến ba ngày sau trường học mới bắt đầu mở ra ngày dị thú phát, cô vừa có thể giấu năng lượng quả ở nhà, cũng có thể lựa chọn mang năng lượng quả đến trường. Làm bộ ‘đã chọn’ kỹ càng, sau đó bày tỏ không có dị thú nào nguyện ý khế ước với mình.

Nói cho cùng, cho dù là trường cấp ba trọng điểm, hàng năm số lượng học sinh không thể khế ước thú cũng phải khoảng mười phần trăm.

Cô là một học sinh có không gian ngự thú cấp F, không thể khế ước với dị thú không phải rất bình thường sao?

Tống Ngu nháy mắt mấy cái, trong lòng thầm nói: “Nếu như có thể kiếm cớ đẩy giá mai tam phẩm cao cấp năng lượng quả đi, vậy thì càng tốt hơn.”

Dù sao, giá mai năng lượng quả ở trên tay cô cũng không khác gì quả bom hẹn giờ.

Còn chuyện làm thế nào để bán năng lượng quả đi, Tống Ngu thật sự chưa từng nghĩ tới.

Lại chưa nói đến thành phố Giang Hoài cũng chỉ là một thành phố hạng ba, nơi có thể bán ra tam phẩm cao cấp năng lượng quả nhiều như vậy, nơi nào cũng biết Tống gia cả.

Kể cả vòng ngoài rừng rậm hoang dã, nguyên thân mang theo thú khế ước đều có thể gặp được nam chính và phản diện. Giá mai tam phẩm cao cấp năng lượng quả có thể quý trọng hơn nhiều so với linh thực của nguyên chủ trong cốt truyện, không chừng còn có thể phát sinh chuyện đáng sợ gì đó.

Nghĩ đến năng lượng quả là ‘chỗ chờ chết’.

Tống Ngu nhếch miệng, bụng cũng theo đó mà kêu lên.

Cô nhìn chằm chằm bàn thức ăn, lại lần nữa cầm chén đũa lên.

Ăn cơm, ăn cơm trước, thức ăn ngon như vậy sao có thể để bị nguội cơ chứ?

Hai mươi năm của đời trước chưa được một bữa ăn nó, cô cảm thấy đời này mình phải ăn bù lại!

Ài ~

Tống Ngu thở dài, nếu không phải mười tám tuổi, thật sự không thể về hưu thì ngay hôm nay cô rất muốn bản thân được nghỉ hưu luôn đó.