Chương 21: Tôi phải làm cá mặn (21)

“Đừng hòng biến tôi thành trò cười!” Tống Kỳ nín thở, trong lòng thầm mắng.

Tống Kỳ nhướng mày một cái, giếu cợt nói: “Tống Ngu, chị đang cười sao?Chị nghĩ rằng mới một chút áp lực đã muốn sống muốn chết với tôi sao? Tôi nói cho chị biết, không phải chỉ là một cái sinh nhật thôi sao? Hàng năm ai chả có sinh nhật?”

Thiếu niên bướng bỉnh lại càng giống một con chó nhỏ đang giơ nanh múa vuốt.

Tống Ngu nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ đầy mong đợi: “Tiểu Kỳ, muốn quà sinh nhật không?”

Cô làm một người chị gái, định đưa cho em trai tiện nghi hai quả bom hẹn giờ… A, không phải, đưa hai phần địa bảo, tài nguyên tu luyện cho em trai làm quà sinh nhật cũng không quá đáng chứ?

Tống Kỳ: “Tôi nói cho chị biết, chắc chắn tôi sẽ trở thành ngự thú sư, có thể sống đến trăm tuổi. Mấy cái sinh nhật bình thường này không có ý nghĩ gì với tôi cả!”

Đôi mắt Tống Ngu cong cong, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tống Kỳ, nói lại lần nữa: “Tiểu Kỳ, có muốn quà sinh không?”

Tống Kỳ: “...”

Cậu là cái loại sẽ bị viên đạn bọc đường tùy tiện đánh bại hay sao? Cậu không phải!

Mặt Tống Kỳ không cảm xúc, hung hăng giật lại vạt áo đang bị Tống Ngu túm lấy, hung dữ nói: “Tôi không muốn!”

“Tại sao không muốn chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tống Ngu còn mang theo một tia mất mát.

Vốn tưởng ‘hai trái bom hẹn giờ’ này sẽ tìm được chỗ để vứt, không ngờ đối phương cũng không quan tâm đến cô.

Ở nơi này không có vòng tay không gian, túi không gian hay mấy thứ tương tự, nên Tống Ngu cảm thấy bạch hoa linh mật và năng lượng quả thật sự quá bắt mắt.

Hơn nữa những thứ đồ quý trọng như vậy, mấy người Tống lão gia tử nhất định sẽ hỏi vị trí. Chỉ cần nghĩ tới đây cô đã thấy ngày dị thú phát ra có cả trăm ngàn cay đắng rồi. Đến lúc về mà cô không mang được con dị thú nào về, chắc chắn cha mẹ Tống sẽ dẫn cô tới căn cứ mua một con dị thú về… Cô cảm thấy tiếp tục diễn như này sẽ rất mệt mỏi, còn không bằng chặt đứt ngay từ ban đầu.

Vì vậy, Tống Ngu quyết định hay là giãy giụa thêm chút nữa…

Cô ngẩng đầu, lông mi dài khẽ run, đôi mắt đen láy giống như mang theo một tầng sương mù.

Thanh âm của Tống Ngu khàn khàn: “Tiểu Kỳ, thiên phú của chị kém… Hôm nay đã suy nghĩ rất lâu, ba mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Những thứ này để chị dùng quả thực là quá lãng phí, còn không bằng đưa cho em làm quà sinh nhật… Chị tin tưởng thiên phú ngự thú của em sẽ tốt hơn chị. Nói không chừng còn có thể thức tỉnh không gian ngự thú cấp S…”

Tống Kỳ: “...??!!”

Tống Kỳ trợn tròn mắt, da đầu tê dại.

Tổn thọ quá! Chị của cậu xảy ra chuyện gì vậy?! Rõ ràng quan hệ mấy năm nay của hai chị em không hề tốt, sao đột nhiên lại có thái độ như này?!

Âm mưu, nhất định là âm mưu!

Phía sau giống như có cái gì đang đuổi theo, Tống Kỳ sợ tới mức ngay cả phòng ngủ cũng không dám quay về, xoay người túm lấy cặp sách chạy thẳng ra ngoài!

Tống Ngu: “...???!”

Nhìn bóng lưng đã đi xa của em trai…

Tống Ngu ngẩn người, biểu tình ngưng trọng, cô đang nghi ngờ có phải Tống Kỳ nhìn rõ âm mưu của cô không.

Nhưng có lẽ là không đi!

Đối với một nữ phụ bị từ hôn như cô.

Trong nội dung tiểu thuyết, Tống Kỳ và nhân vật chính Tô Nguyệt Thiền quen biết nhau ở đại học sau hai năm nữa.

Chỉ là đứa em trai tiện nghi kia thì vào trường nào không thi lại chọn đúng trường đại học của nam chính để thi vào là sao?

Tống Ngu đau lòng ôm đầu, cô cũng đã nghĩ xong.

Nếu thiên phú của Tống Kỳ tốt, như vậy chỉ cần làm tốt quan hệ với cậu, bồi dưỡng em trai thành thiên tài, né tránh nam nữ chính.

Cuộc sống cá mặn trong tương lai của cô càng được bảo đảm!

Dù sao kết cục của Tống Nhã Thiến cũng là kết cục tốt, cũng có thể đưa Tống gia về phía trước. Đây cũng là kết thúc câu truyện trong mười mấy năm sau!

Ở giữa còn tận mười mấy năm không nhắc tới nữa.

“Sao em ấy lại chạy chứ? Chẳng lẽ là tức giận rồi.”

Trong lòng Tống Ngu ảo não, chẳng lẽ là do cô đột ngột quan tâm quá mức?

“Nếu đã thế, nhất định phải để em trai tiện nghi kia có thói quen được mình quan tâm!”

Tống Ngu quyết định, trong đầu nhanh chóng nhớ lại sở thích của em trai.

Tống Ngu nhìn về phía Tống Kỳ đã đi giày xong, chuẩn bị ra ngoài, cô không chút nghĩ ngợi đã nói: “Tiểu Kỳ, đừng chạy nhanh như vậy… Trời nóng sẽ ra mồ hôi, hình xăm dán trên tay em có thể bị phai đi. Cuối tuần tới chị có thể đưa em đến tiệm xăm, coi như là quà sinh nhật…”

Làm sao để có quan hệ tốt với thiếu niên cấp hai kiêu ngạo?

Đương nhiên là thổi phồng hắn! Đưa cho hắn thứ hắn thích! Đối với chuyện này Tống Ngu hiểu vô cùng rõ.

Nhưng còn Tống Kỳ đang đưa lưng về phía Tống Ngu nghe thấy thế thì tóc gáy dựng đứng.

Nghe thấy lời của Tống Ngu, thiếu chút nữa Tống Kỳ đã vấp chân, lảo đảo mấy cái mời miễn cưỡng đứng vững bên ngoài cửa.

Mẹ nó! Người phụ nữ Tống Ngu này có độc rồi!