Chương 30: Tôi phải làm cá mặn (30)

Nhất trung thành phố Giang Hoài, lớp năm khối mười hai.

Giờ phút này trong phòng học yên lặng như tờ! Bầu không khí khẩn trương!

Nhóm học sinh phía dưới đều nhìn chằm chằm giáo viên trên bục giảng.

Hưng phấn, kích động, nhao nhao muốn thử, tất cả tràn ngập ở mỗi xó xỉnh của phòng học.

“Mới bắt đầu lựa chọn dị thú, tất cả mọi người đều phải cẩn thận!”

“Nhất là, những bạn học định học đại học ngự thú sư, hôm nay càng phải sốc tinh thần lên!”

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp Chu Đào đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: “Lúc lựa chọn dị thú nhất định phải ưu tiên lựa chọn những dị thú phù hợp với không gian của mình… Mà không phải cân nhắc tới phẩm cấp chủng tộc của các dị thú!”

“Năm ngoái, một ngự thú sư có không gian đại dương cấp B, thế nào cũng phải chọn dị thú hệ hỏa, đây không phải là làm loạn sao?!”

“Tại sao cấp bậc không gian dị thú lại được coi là cấp bậc thiên phú ngự thú? Là bởi vì dị thú vốn theo đuổi sức mạnh, khế ước với chúng ta là muốn ăn những thú đồ ngon, dùng tốc độ nhanh nhất để đột phá đẳng cấp cao hơn!”

“Ở không tốt, ăn không ngon, còn muốn để bọn chúng khế ước với mọi người sao? Nằm mơ à?”

“Cho dù sau khi khế ước thành công, vậy chúng sẽ thật lòng bảo vệ các ngươi sao?”

Giọng Chu Đào nghiêm nghị: “Mấy ngàn năm qua con người và dị thú đều đang hỗ trợ lẫn nhau!”

“Cho nên, cho dù tương lai các ngươi không trở thành ngự thú sư, khế ước với dị thú cùng hệ cũng có thể giúp thú khế ước lớn lên, để quan hệ của bọn chúng với các ngươi càng thêm thân mật! Tương lại các ngươi nhất định phải đối xử với thú khế ước của mình tốt một chút…!”

Chu Đào đứng trên bục giảng diễn giảng vô cùng mãnh liệt, nước miếng văng tung tóe.

Học sinh ở phía dưới rối rít gật đầu, bọn họ đều muốn trở thành ngự thú sư, tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Phía cuối phòng học, Tống Ngu trốn sau lưng bạn học phía trước, nằm xuống bàn học, mơ mơ màng màng ngủ gục.

Mái tóc đen dài óng mượt giống như rong biển lười biếng rủ xuống đầu vai cô, phủ kín sống lưng. Đôi mắt ướt nhẹp vì buồn ngủ chậm rãi quét qua mọi người trong phòng học, thuận viện lấy từ trong túi ra hai viên kẹo hoa mai nhét vào trong miệng.

Cô là một học sinh mấy ngày trước còn sốt cao, thân thể yếu ớt cần phải nghỉ ngơi, ăn hai viên kẹo cũng không có gì quá đáng chứ?

Vị kẹo lan tràn trong miệng, mang theo hương mai đặc thù. Tống Ngu không ngừng dùng sức liếʍ…

Nhìn học sinh lớp mười hai xung quanh, từng ánh mắt lăm le, lóe sáng.

Tống Ngu nghiêng đầu, vừa ngậm keoh vừa âm thầm thổn thức, “Không biết trong số những người này, có bao nhiêu người có thể thi đậu đại học ngự thú sư, trở thành một ngự thú sư chân chính…”

Ở cái thế giới này, ngự thú sư được chia thành hai loại tiêu biểu, một loại là phái học viên, một loại là phái dân gian tạp học.

Cái trước ý nghĩa như tên, đương nhiên là những người cấp ba có thành tích tốt, thi đậu các địa học ngự thú sư, được các thầy dạy dỗ, các tài nguyên quốc gia bồi dưỡng nên. Bọn họ thường có thiên phú tốt, tuổi còn trẻ đã thi đậu làm ngự thú sư.

Người sau chính là những người thiên phú không tốt, hoặc là thân thể không được khỏe mạnh, không thể chịu đựng được cái bài huấn luyện cao của các trường đại học chuyên nghiệp. Những người này tuy rằng cũng thi đậu làm ngự thú sư nhưng thường thì tuổi tác khá lớn, sức chiến đấu không được bao nhiêu, danh tiếng trong xã hội cũng không quá vang dội.

“Nhưng cho dù là loại người nào, ở cái thành phố hạng ba như Giang Hoài cũng đã được coi như là rất khá rồi…” Tống Ngu gục xuống bàn, rắc rắc cắn nạt viên kẹo trong miệng.

Vị mai ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng cô gái khiến cô hạnh phúc mà híp mắt lại, ngay cả ác mộng lúc sáng đυ.ng phải nam chính cũng tiêu tán không ít.

Ài, nếu không phải lo bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần mà giam lại, thật sự Tống Ngu rất muốn chạy tới trước mặt nam chính Bạch Ngự Hàn hô to một tiếng —— “Thật ra tôi không phải là nguyên thân! Tôi chính là một người xui xẻo bị xuyên tới đây!”

Dù sao thì, trong tiểu thuyết, ánh mắt của nam chính Bạch Ngự Hàn giống như một cái máy giám định, kiểm tra tin tức dị thú được nhưng không có cách nào kiểm tra tin tức của người bình thường.

… Làm một con cá mặn, đúng là Tống Ngu muốn mỗi ngày sau này chỉ cần ăn ăn uống uống, nhưng cô không muốn ăn uống trong bệnh viện tâm thần đâu nha.

Ài.

Tại sao người của cô đều chết hết.

Còn phải mỗi ngày chịu đựng cảm giác phập phồng lo sợ này?

Mãi cũng không nghĩ được gì, trong lòng Tống Ngu đau khổ, cô lại nhét thêm hai viên kẹo mai vào trong miệng.

“Ách…”