Chương 19: Tôi phải làm cá mặn (19)

Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Ngu rơi vào trong mắt của cha Tống mẹ Tống lại thành đứa trẻ nhà mình đang suy tư đại sự đời người.

Cha Tống thấy vậy có chút thổn thức, nhớ ngày phát dị thú mới bắt đầu năm cấp hai, tâm trạng cũng lo lắng không yên như thế.

Người đàn ông trung niên sờ cái đầu có chút lưa thưa của mình, không quấy nhiễu Tống Ngu đang thất thần. Ông kéo tay vợ, hai người cùng nhau lên tầng, chỉ để lại một mình Tống Ngu ở phòng khách.



Nhưng mà, phòng khách yên lặng được mười mấy phút…

Bên ngoài căn nhà truyền đến tiếng ca khúc có tiết tấu nhanh vô cùng chói tay. Cùng lúc tiếng hát vang vọng còn có tiếng chìa khóa cắm vào ổ.

“Ken két ——!”

Cửa nhà bị người ta đẩy từ ngoài vào.

Đầu đội mũ bóng chày đen, áo phông đen hình đầu lâu và quần đùi rộng thùng thình, giày thể thao sành điệu. Thiếu niên để đầu nhím mới vừa học tối về, giờ đang đi cà nhõng từ ngoài cửa vào.

Khí tức bướng bỉnh tuổi mới lớn, ca khúc xập xình trong điện thoại từ phía đối diện ập tới.

Thiếu niên giống như một con công phách lối, đi vào cửa, chân vừa đạp một cái, tháo bỏ giày bóng chảy, thật giống như không hề nhìn thấy một người to đùng ngồi trong phòng khách. Ném cặp sách, lấy nước trên bàn uống, cứ thế ‘ừng ực ừng ực’ hết một chai nước lớn. Sau khi hết một chai nước, đối phương thoải mái ợ một cái, co chân ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại di động lập tức vào trò chơi.

Áo phông đen hình đầu lâu, quần cộc cùng với cái đầu nhím, còn cả hình xăm con rồng ngang ngược trên cánh tay trái.

Tống Ngu ngẩng đầu nhìn một cái liền bị cách ăn mặc phách lối của em trai nguyên thân chọc mù con mắt.

Nếu không phải người trước mặt là cùng một cha mẹ với cô, gien coi như không tệ, thì với cái cánh tay xăm trổ cùng với cái đầu nhím trắng tinh kia thật sự không thể nào nhìn nổi!

Ở thế giới này không có chuyện kế hoạch hóa gia đình. Một gia đình bình thường sẽ có hai đến ba đứa trẻ.

Nguyên thân cũng không ngoại lệ. Coi như là trưởng nữ trong nhà thì nguyên thân vẫn còn một đứa em trai nhỏ cô hơn hai tuổi.

Đáng tiếc là cũng giống như Tống Ngu. Trong tiểu thuyết… Em trai Tống Kỳ của nguyên chủ cũng chỉ là một công cụ hình người.

Nhưng khác với nguyên thân, Tống Kỳ cầm kịch bản liếʍ chó với nhân vật chính Tô Nguyệt Thiền.

Coi như là liếʍ chó nhân vật chính trong tiểu thuyết nam tần thì Tống Kỳ cũng có gia thế không tệ, hơn nữa hai năm sau còn thức tỉnh không gian dị thú cấp S.

Trong tiểu thuyết, lúc mới thức tỉnh không gian ngự thú cấp S, trên người Tống Kỳ phát ra ánh sáng kỳ lạ. Cho nên lúc đạt đến hậu kỳ không gian ngự thú cấp SS có thể đi khắp nơi, lúc này Tống Kỳ bị một tên theo đuổi nhân vật chính khác có thiên phú tốt hơn, gia thế mạnh hơn đánh đến trọng thương, khiến đan điền vỡ tan tành, không gian ngự thú sụp đổ. Cuối cùng luận lạc đến mức trở thành một người bình thường với cuộc đời bi thảm.

Tống Ngu nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết là nên cảm thấy tiếc thay cho người em trai tiện nghi này hay hâm mộ đối phương cuối cùng vẫn trở thành một người bình thường, sống cuộc sống của một phú tam (thế hệ thứ ba của nhà giàu).

“Đáng ghét! Quả nhiên hâm mộ vẫn chiếm phần lớn mà!...” Tống Ngu không nhịn được, theo bản năng nhìn chằm chằm Tống Kỳ.

“Ể! Tâm phẩm trung cấp bách hoa mật, tam phẩm cao cấp năng lượng quả…”

Tống Kỳ bị người ta nhìn chằm chằm có chút khó chịu, cậu liếc nhìn Tống Ngu một cái, âm dương quái khí nói: “Xem ra mấy ngày nay chị sốt cao cũng có lợi quá ha.”

Giọng điệu thiếu niên phách lối, muốn bao nhiêu châm biếm có bấy nhiêu châm biếm.

Nhưng mà…

Ngay lúc Tống Kỳ cho là người con gái phía đối diện sẽ gây gổ với cậu như thường ngày…

Thì chỉ thấy thiếu nữ hơi nghiêng cầu, cặp mắt to tròn đầy kinh ngạc nhìn về phía cậu, Ánh mắt không chút che giấu, dường như trong mắt còn có chút kích động…”

Tống Ngu: “A? Tiểu Kỳ ghen sao? Như vậy cả hai đều cho em…”

Tống Kỳ trợn tròn mắt, thiếu chút nữa phum ngụm nước trong mồm ra: “Ai, ai ghen hả!... Chị đừng có nói lung tung!”