Chương 3: Tôi phải làm cá mặn (3)

Trong tiểu thuyết nói cha mẹ của nam chính Bạch Ngự Hàn khi còn hắn bé đã bị người ta sát hại. Hắn mai danh ẩn tích quật khởi để trả thù, cuối cùng nghịch tập thành ngự thú sự cấp thần.

Ngoại trừ mấy người, trong truyện cũng có không ít nữ minh tinh được tác giả viết vào.

Cô lại càng bị tác giả sắp xếp rõ ràng.

—— Ghét nghèo yêu giàu trèo cao, thấy sau này nam chính phát đạt thì quỳ xuống khóc lóc cầu xin nam chính yêu thương. Sau khi bị nam chính từ chối thì thẹn quá hóa giận muốn gϊếŧ người lại bị đánh trọng thương, trở thành một con tốt thí chết thảm dưới tay kẻ thù.

Vốn tưởng rằng tác giả là fan của những nữ minh tinh khác.

Ai ngờ người ta chính là anti fan của toàn bộ nữ minh tinh trong giới giải trí này.

Ngoại trừ Thẩm Kiều băng thanh ngọc khiết giống như tiên tử, không dính khói lửa nhân gian.

Cho dù nam chính có quy ẩn núi rừng không muốn kết hôn vẫn yên lặng canh giữ bên người hắn, vì đối phương mà rửa tay gác kiếm làm lang thang.

Những người phụ nữ khác tất cả đều là con tốt thí cho nhân vật phản diện!

Tống Ngu: “...”

Da đầu cô tê rần.

Rời mắt khỏi quyển sách, Tống Ngu kéo xuống phía dưới…

Hay lắm!

Phía dưới còn có một vài quyển sách mà nhân vật chính là các nữ minh tinh trong giới trải trí, trong đó có mấy quyển vẫn giữ nguyên tên của cô.

Nhìn qua văn án liền không muốn xem nội dung truyện.

Tống Ngu yên lặng hai giây, bỏ qua cảm giác đau đầu, chậm rãi đứng dậy.

Thay xong bộ lễ phục dài, đi giày cao gót.

Bên ngoài Tống Ngu khoác một chiếc áo lông vũ dài đến mắt cá chân, được đoàn đội hộ tống ngồi lên xe bảo mẫu đi tới thảm đỏ.

Nhưng mà…

Máy sưởi trong xe bảo mẫu có bao nhiêu ấ, thì lúc xuống xe cởϊ áσ lông vũ, đón tuyết bước lên thảm đỏ có bấy nhiêu lạnh.

May mà thỉnh thoảng Tống Ngu cũng phải đi thảm đỏ, không đến mức bị đông cứng.

Nhưng hai chân cô vẫn nhịn không được mà run cầm cập, hết lần này tới lần khác còn phải giữ phong độ, đè nén bản năng, nhìn về phía ống kính mỉm cười vẫy chào, ưu nhã ung dung.

Chẳng qua là cảm giác đau đầu càng nghiêm trọng hơn, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ…

Tống Ngu nháy mắt mấy cái, muốn loại bỏ đi sự choáng váng.

Bỗng nhiên ——

Tống Ngu cảm thấy trước mắt tối sầm.

Thân thể giống như bị một chiếc máy tạm dừng đè lên, mềm nhũn ngã về phía sau!

“A a! —— Mau, người đâu! Nhanh lên!”

“Tống Ngu, Tống Ngu té xỉu rồi! Người đâu, nhanh lên!”

Trong nháy mắt.

Hiện trường chỉ còn lại tiếng hét chói tai của người hâm mộ, tiếng hoảng hốt của ký giả và người chủ trì. Vô số âm thanh cùng vang lên, vô cùng hỗn loạn.



Sau khi đầu Tống Ngu chạm đất, cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu, thế mà lại ——

Chết lạnh!

Sớm biết sẽ hôn mê, cô tuyệt đối sẽ không mặc lễ phục đi mượn quý giá giống như những người khác.

Tỉnh lại không chỉ phải bồi thường tiền, còn phải tiếp tục công việc đang dang dở.

Con người không nên, ít nhất thì không nên sống khổ như thế đâu ~~

Cái giới giải trí này muốn hại chết người ô ô!



Cảm giác ủy khuất, không cam lòng tràn ngập trong linh hồn Tống Ngu.

Càng làm Tống Ngu bi thương hơn chính là, lần thảm đỏ này không chỉ không thể lưu lại những hình ảnh đẹp, còn bị mang tai tiếng. Không những phải bồi thường ba triệu tiền lễ phục cao cấp cho Nhà C, có lẽ còn phải bồi thường thêm năm triệu tiền trang sức nữa, thật sự quá thảm…

Sự thật nói cho cô biết, con người có thể còn thảm hơn nữa.

Nói cách khác:

—— Có mạng kiếm tiền, không có tiêu.

—— Người chết rồi, tiền vẫn còn đó.

—— Mỗi ngày chăm chỉ bay khắp nơi làm việc, cuối cùng chết đột ngột trước ống kính.

—— Ở trong vòng giải trí hơn hai mươi năm, cuối cùng một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn…

Lại nói nữa:

—— Xuyên vào trong tiểu thuyết ngự thú, trở thành nữ tốt thí sắp quỳ xuống cầu xin nam chính yêu thương.

—— Con tốt thí Tống Ngu thiên phú kém, trả lại cho nam chính cái nón xanh.

—— Con tốt thí tháng trước mới mang theo bạn trai thứ N đi tới làm nhục nam chính, từ hôn với hắn.

Tống Ngu: “...”

#Nữ phụ trong truyện nam tần vả mặt đội nón xanh cho nam chính còn đòi từ hôn, có thể cứu không?#

Bạn trên mạng: Hay là chôn luôn đi.

Tống Ngu thống khổ: Vòng giải trí không còn can đảm sống tiếp, thế giới ngự thú như đòi mạng!

Mặt Tống Ngu vô cảm, nội tâm thì tan vỡ, chỉ hận không thể ôm đầu khóc.

Nhưng sau tất cả, cô vẫn phải mở mắt ra, đập vào mắt là một cái phòng ăn cổ kính.

Đèn thủy tinh xa hoa chiết xạ ánh sáng vàng mờ ảo, trên bàn gỗ đỏ đặt thức ăn tinh mỹ mê người.

Nhưng trong phòng ăn lại không có ai động đũa, ngược lại là mười mấy cặp mắt như có như không, lơ đãng đặt trên người Tống Ngu.

Hơn nữa trên mặt mỗi người đều hiện vẻ muốn hóng hớt, nhưng vẫn phải cố gắng đè nén xuống.

Tống Ngu: “...”

Tống lão tử ngồi ở vị trí đầu bàn, cúi đầu uống một ngụm trà trong ly.

Tống lão tử trầm giọng nói: “Liên quan tới linh quả tứ phẩm kia, Tiểu Ngu có ý kiến gì có thể nói ra…”

Tống Ngu yên lặng: “...”

Cô có thẻ có cái ý kiến gì?

Từ lúc cô sống lại đến bây giờ, còn chưa nổi ba phút, cô có thể có cái ý kiến gì?