Chương 16: Tôi phải làm cá mặn (16)

Tống Quang Dực nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

Tống Quang Dực hùng hổ chửi thề một tiếng, “Tống Ngu xảy ra chuyện gì thế? Nếu không phải mỗi lần đến lớp anh đều mệt rã rời thì đã sớm thi đậu đại học điểm rồi có được không?! Em ấy là một người thức tỉnh không gian ngự thú cấp F lại dám xem thường một người không gian cấp C như anh? Được ông nội cho tam phẩm cao cấp năng lượng quả thì ngon lắm chắc!”

Nhưng Tống Quang Dực suy nghĩ lại một chút, thật giống như…

Thật sự có một chút giỏi nha.

Tam phẩm cao cấp năng lượng quả, bình thường có thể giúp ấu tể khế ước tiết kiệm khoảng ba mươi năm tu luyện, nhanh chóng bước vào thời kỳ trưởng thành. Mà trong không gian ngự thú cấp C của anh ta mới chỉ có đâu đó năm lần tăng tốc, cũng có nghĩa là thú khế ước của hắn cần phải tu luyện thêm sáu năm nữa mới có thể đuổi kịp hiệu quả của giá mai năng lượng quả.

“Đáng ghét!”

Tống Quang Dực cắn răn, lỗ mũi cũng phình ra, hùng hổ nói: “Năng lượng căn nguyên bên trong không gian ngự thú tinh thuần hơn nhiều năng lượng quả. Loại thú khế ước dùng linh quả như thế nhất định không phải đối thủ của Tiểu Ngoan nhà anh!”

……

Tống Ngu giống như một con cá mặn không xương ngồi ở hàng ghế sau xe.

Hoàn toàn không biết ánh mắt hâm mộ của mình gây ra một trận hiểu lầm lớn.

ô đặt hộp đựng năng lượng quả ở hàng ghế sau, bên tai toàn tiếng Tống Văn Hải và Chu Phương Mai vui vẻ nói chuyện phiếm.

Bọn họ đều cảm thấy vui vẻ vì Tống Ngu có thể được Tống lão gia tử yêu thích.

“Tiểu Ngu à, mấy ngày nữa mới tới ngày dị thú phát ra, con phải chọn cho mình một người bạn đồng hành thật tốt có biết không? Có giá mai tam phẩm cao cấp năng lượng quả, chắc có không ít ấu tể dị thú đồng ý khế ước với con.”

Tống Văn Hải vừa lái xe vừa cười nói: “Thú khế ước đầu tiên của con có thể ưu tiên lựa chọn mộc hệ, thổ hệ hoặc loại dị thú họ sâu. Như vậy tương lai cũng có cơ hội làm người phụ trách bồi dưỡng nông trường linh thực cấp thấp của gia tộc…”

Chu Phương Mai ngồi ghế phó lại cười bổ sung thêm: “Quang trọng nhất là, ông nội con và ba con đều lựa chọn dị thú cấp ba… Tương lai chờ ngươi có dị thú khế ước, có thể tìm bọn họ nhờ hỗ trợ thêm.”

Thú khế ước có thể sử dụng kỹ năng hoặc là di truyền huyết mạch, hoặc là tự mình lĩnh ngộ.

Nhưng có ‘tiền bối, thầy’ dạy dỗ thú khế ước, hiển nhiên sẽ mạnh hơn nhiều so với tự học.

Đây cũng là lý do vì sao các học viên chính quy có nghề ngự thú sư, có thể mạnh hơn, lợi hại hơn so với các ngự thú sư khác ngoài xã hội.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao những gia tộc có nghề ngự thú sư dễ dàng có những ngự thú sư đời kế tiếp hơn.

Hai vợ chồng Tống Văn Hải và Chu Phương Mai càng nói càng vui vẻ.

Tống Ngu ngồi phía sau thấy hai vợ chồng không quay đầu, trong xe cũng không có kính chiếu hậu, biểu cảm trên mặt cô lập tức buông lỏng, không phải qua loa lấy lệ mà vâng vâng vâng thì chính là giả vờ nghe hiểu rồi gật đầu, cũng không thèm để ý hai vợ chồng Tống Văn Hải ở phía trước có để ý hay không.

Nhưng mà là một diễn viên, diện mạo giọng nói của Tống Ngu đều rất ổn.

Vì vậy cho dù lười biếng ngồi phía sau xe, qua loa lấy lệ đáp ‘vâng vâng vâng’ thì vẫn làm cho người nghe cảm thấy hết sức trịnh trọng.

“A, đúng rồi ~ nhắc tới mới nhớ, lúc trước sinh nhật Tiểu Ngu sốt nặng quá, mẹ còn chưa kịp mua quà cho con ~”

Chu Phương Mai giống như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngu dò hỏi, “Tiểu Ngu có mong muốn gì không?”

Nhưng sau khi Chu Phương Mai quay đầu thì không khỏi cảm thấy sửng sốt, chỉ thấy con gái ngày thường dáng ngồi đoan trang, giờ phút này lại tê liệt dựa lưng vào ghế ngồi?

Biểu tình của Tống Ngu cũng trở nên mộng bức: “...?”

Cô theo tầm mắt của mẹ Tống nhìn tư thế ngồi của mình. Tốt, thật giống như… Đã xảy ra một chút vấn đề.