Chương 27: Tôi phải làm cá mặn (27)

“Cũng may mấy ngày hôm nay, dù cả ngày nằm trên giường xem phim nhưng cũng nghĩ xong tiếp theo bản thân sẽ học ngành ở đại học gì rồi…”

Là một người không muốn trở thành ngự thú sư, chỉ muốn sống một cuộc sống của một con cá mặn, không gì có thể phù hợp với cô hơn chuyên ngành biểu diễn cả!

Qua hai ngày, ngay cả lý do cô cũng đã suy nghĩ xong…

—— Ông nội, thật xin lỗi, đều tại con chưa khỏi hẳn, mới không có cách nào trở thành một ngự thú sư.

—— Ông nội, con đã nghĩ ba ngày ba đêm, con không có cách nào trở thành một ngự thú sư ở hiện thực được. Cho nên con muốn ở trong các bộ phim điện ảnh trên ti vi thực hiện ước mơ của mình.

Còn chuyện sau này học xong đại học có thể đi theo con đường nghệ thuật không, Tống Ngu cảm thấy bây giờ suy nghĩ còn quá sớm, những chuyện phức tạp như thế, vẫn nên để năm năm nữa, sau khi tốt nghiệp đại học rồi hãy nói?

“Thật ra trở thành chủ kênh, mỗi ngày ăn ăn uống uống, sau đó đưa những đoạn video đó lên mạng cũng là một chủ ý không tệ.”

“Mình cũng không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần tìm một người tạo nội dung và quay phim tới là được rồi.” Tống Ngu vừa suy nghĩ vừa bước về phía trước, cô cảm thấy nghề nghiệp này rất thích hợp với mình.

Khóe miệng Tống Ngu không tự chủ được mà cong lên, do bận suy nghĩ nên cũng không mấy chú ý tới đường đi.

Kết quả là chuyện gì cũng không biết, đột nhiên có bóng người quẹo qua từ bên cạnh, trực tiếp đυ.ng vào người cô!

Tống Ngu lảo đảo một hồi, thiếu chút nữa té ngã xuống đất!

Cũng may cơ thể này giữ thăng bằng cũng không tệ. Đời trước vì quay chụp một bộ phim mà cô cũng học qua vài điệu múa.

Tống Ngu lảo đảo mấy bước, sau đó mới cố gắng để bản thân đứng vững lại!

Nhưng mà vì quán tính, Tống Ngu theo bản năng bắt lấy cánh tay của đối phương, khiến đối phương cũng phải lảo đảo vài bước theo.

Thân nhiệt của thiếu niên có chút nóng, cánh tay được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, khi nắm lấy cánh tay của đối phương, Tống Ngu thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu xuyên qua làn da của đối phương đập mạnh mẽ, cũng như cảm giác lớp sức mạnh bùng nổ dưới lớp cơ mỏng.

“Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Tống Ngu có chút lúng túng, sau khi đứng vững lập tức buông tay ra, vội vàng cúi đầu xin lỗi đối phương.

Vừa rồi đúng là tại cô mải suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tình huống xung quanh, cũng không ngờ chỗ khúc quanh sẽ có người đột nhiên xuất hiện.

Nhưng mà, nghe cô nói xin lỗi, đối phương cũng không kịp phản ứng, một hầu lâu sau vẫn không nói câu nào.

Mí mắt Tống Ngu giật một cái, thử thăm dò mà ngẩng đầu lên nhìn…

Nam sinh đeo cặp sách, mặc đồng phục học sinh màu trắng đơn giản nhất, thân hình cao lớn giống như cây tùng đứng sừng sững ở đó.

Ngũ quan của hắn nghiêm nghị, mi mắt lạnh lùng, tròng mắt đen nhánh giống như viên đá quý thượng đẳng. Nhất là làn da trắng đến gần như trong suốt, đứng dưới ánh nắng càng lộ rõ vẻ lạnh lùng, nội liễm.

Đối phương nhìn cô chằm chằm, không nói một lời. Chẳng qua là trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng có chút nghi ngờ, chân mày cũng theo đó mà nhíu lại.

Trong lòng Tống Ngu lộp bộp một tiếng, thầm nói tiêu rồi.

Người này sẽ không phải kẻ thù của nguyên thân đấy chứ?

Tống Ngu theo bản năng huy động trí nhớ, cố gắng suy nghĩ.

Khác với người xuyên không có thể tiếp nhận toàn bộ trí nhớ, hơn nữa còn có thể thấu hiểu toàn bộ ký ức.

Tuy rằng cô có thể tiếp thu trí nhớ của nguyên thân, nhưng không biết là do vốn dĩ trí nhớ nguyên thân cũng không thể nhớ rõ hay là do trí nhớ của nguyên thân quá nhiều, đầu óc cô tự mở ra chế độ bảo vệ, rất nhiều chuyện phải gặp đương sự sau đó suy tư một hồi mới có thể nhận ra.

Nam sinh diện mạo anh tuấn, trên mặt viết đầy chữ nghiêm túc trước mắt này, cô cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không thể lập tức nhớ ra là ai.

Thời gian tựa như trôi qua rất lâu, nhưng thực tế còn chưa tới ba giây.

Bỗng nhiên…

Bên cạnh có một giọng nam vui sướиɠ cắt ngang suy nghĩ của Tống Ngu.

“Ngự Hàn! Bạch Ngự Hàn! Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì?! Mau mau mau! Chúng ta nhanh đi lên tầng!! Sắp tiến hành khế ước dị thú rồi! Tớ rất khẩn trương đây này!” Phía sau có một nam sinh cao lớn mặc áo phông đen, chạy hai bước tới ôm lấy cổ Bạch Ngự Hàn, trực tiếp kéo người đi về phía trước.

Bạch Ngự Hàn?!

Bạch Ngự Hàn???!!

Tống Ngu sửng sốt một hồi, bỗng nhiên trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang!

Nam sinh vừa mới đυ.ng vào mình, thế mà lại là nam chính của cái thế giới này?! Bạch Ngự Hàn?!

Xong rồi! Tổn thọ rồi, khó trách đối phương nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như thế.

Có thể không kỳ quái hay sao?

Một tháng trước cô vừa mới đưa theo bạn trai tới cửa tìm hắn từ hôn vô cùng phách lối, giờ nhìn thấy hắn nửa điểm phản ứng cũng không có, còn nói xin lỗi với hắn.