Chương 18: Tôi phải làm cá mặn (18)

“Tiểu Ngu, vui vẻ không? Đây là ba con đặc biệt tìm người quen để mua.” Chu Phương Mai sờ đầu Tống Ngu, nụ cười rực rỡ.

“... Vui, vui vẻ.” Tống Ngu cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ.

Nguyên thân có vui hay không thì Tống Ngu không biết. Nhưng Tống Ngu hiện tại thật sự không có cảm giác vui vẻ gì.

Cô thậm chí còn cảm thấy bị người ta đâm thủng ngực, hai mũi tên liên tiếp, máu tươi chảy ồ ạt.

Đúng lúc này, Tống Văn Hải còn đưa bàn tay có chút sần sùi của mình ra, đặt lên đầu Tống Ngu, sờ một cái.

Nhìn mái tóc mềm mại của Tống Ngu rồi tung, trên khuôn mặt mập mạp của Tống Văn Hải lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Tống Văn Hải cười nói: “Ba cũng biết Tiểu Ngu nhất định sẽ thích món quà sinh nhật này.”

Tống Ngu: “...”

“Tuy tuổi thọ của dị thú hệ sâu không bằng những dị thú khác nhưng thời ấu tể cũng ngắn hơn những dị thú khác. Thích hợp cho người khế ước có không gian ngự thú cấp bậc thấp…” Tống Văn Hải vui vẻ nói: “Có phần bạch hoa linh mật này, hơn nữa còn có mai năng lượng quả kia, nói không chừng mấy tháng sau… Tiểu Ngu nhà chúng ta có thể có một con dị thú hệ sâu trưởng thành!”

Tống Ngu: “...”

“Chờ sang năm thi vào trường đại học, nói không chừng Tiểu Ngu có thể dựa vào con thú khế ước đó, đạt đủ điểm thi vào đại học ngự thú sư thì sao!”

Tống Văn Hải hết sức phấn khởi: “Mặc dù thời gian mười hai năm liên tục học lấy bằng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ tại một trường đại học trọng điểm của thú nhân có hơi dài, nhưng khẳng định là Tiểu Ngu của chúng ta có thể ngày càng lợi hại hơn! Đến lúc đó các chủ nhiệm lớp còn đưa các con đến các kẽ hở bí cảnh thăm dò mạo hiểu, cảm giác kí©h thí©ɧ đó chắc chắn Tiểu Ngu sẽ thích!”

Tống Ngu: “...”

Trong lòng Tống Ngu thống khổ: Con cám ơn ngài nha! Một chút con cũng không thấy kí©h thí©ɧ!

Nhưng Tống Văn Hải càng nói, ánh mắt càng sáng, người đàn ông trung niên này tựa hồ đã trở lại thời kỳ học đại học.

Ông nhìn về phía Tống Ngu thao thao bất tuyệt, “Trước kia ba chính là học tại trường ngự thú sư phổ thông, chỉ là đi qua hai cái kẽ hở bí cảnh… Một cái trong đó chỉ toàn cát vàng, nhiệt độ ban ngày cao tới bốn mươi lăm độ, ban đêm lại giảm xuống còn mười mấy độ… Còn một cái bí cảnh bên trong chỉ toàn là tuyết trắng, đi vào phải mặc áo bông dày cộp, nhưng mà người có thú khế ước hệ hỏa hoặc hệ băng thì đã không phải chịu như vậy. Năng lượng bên trong bí cảnh còn đậm hơn rừng rậm hoang dã, cho nên cấp bậc của dị thú cũng ngày càng cao hơn… Mỗi lần đi ra từ bí cảnh, ba cũng có thể cảm giác được thực lực của bản thân tăng mạnh…”

Tống Văn Hải nói liên hồi, kể lại chuyện năm đó học ở đại học ngự thú sư.

Chu Phương Mai ngồi bên cạnh cong mắt cười, trong mắt đều là dáng vẻ Tống Văn Hải thao thao bất tuyệt, nghe vô cùng chăm chú.

Biểu cảm của Tống Ngu cứng nhắc, trong đầu tự động so sánh những gì cha Tống kể lại với các trường đại học đời trước, thật sự càng nghe càng thấy khó thở.

… Cô chưa bao giờ thấy qua đại học ngự thú sư chuyên nghiệp cả!

Trước kia người người đều nói: Khuyên người ta học y là sẽ bị thiên lôi đánh.

Sinh viên học y mà muốn tốt nghiệp thì cần rất nhiều thời gian. Cơ bản nhất cũng phải tốn tám năm.

Nhiều khi làm trong bệnh viện còn gặp mấy vụ náo loạn, còn dính phải nhiều chuyện không tốt, là một trong những nghề có độ nguy hiểm cao trong truyền thuyết.

Nhưng bây giờ…

Tám năm đã coi là gì?!

Ai có thể nghĩ tới cái thế giới này, đại học ngự thú sư còn phải học tận mười hai năm?!

Còn có cái bí cảnh sa mạc nóng chết người kia, bí cảnh tuyết sơn lạnh chết người…

Cùng với tầng tầng lớp lớp dị thú hung hãn ở nơi hoang dã!

Chỉ cần nghĩ tới những việc này, mặt Tống Ngu đã tái xanh!

Tại sao có thể có cái trường đại học chuyên nghiệp bẫy người như thế cơ chứ?

Chả trách nguyên thân chết sớm như thế.

Không có hào quanq nhân vật chính hộ thân, hàng năm ở nơi nguy hiểm như vậy, chết trước tuổi trung niên là quá bình thường.

Nói chung —— Lơ là một chút là tiêu đời ~!

Lần này quả thật Tống Ngu không biết nên có biểu cảm gì cho đúng.

Hai mắt cô trống rỗng, bên tay trái cầm bình ngọc chứa bách quả linh mật, tay phải cầm hộp năng lượng quả. Biểu cảm nghiêm túc giống như hai tay nắm hai quả bom hẹn giờ. Chỉ sợ cầm không cẩn thận thì nó nổ cho cô hồn lìa khỏi xác.