Chương 14: Tôi phải làm cá mặn (14)

Nghĩ đến không có cách nào để nghỉ hưu từ lúc 18 tuổi, lại còn phải học cấp ba một lần nữa.

Tống Ngu đau lòng không khỏi ăn thêm hai bát cơm.

Thuận tiện cô cũng chia phần cho Tống Nhã Thiến, mặc dù cô ta cũng là người đâm cô một đao, nhưng mọi người đều chỉ là công cụ trong tiểu thuyết, không ăn uống no đủ làm sao có sức để diễn xuất?

Mùi hương món cháo gà béo ngậy, tổ yến hầm nấm trắng mật ong thơm ngon, tôm nướng cay giòn dai…

Nước sốt hạt tiêu cùng với con tôm lớn giòn xốp… Tống Ngu mải mê ăn uống đến mức không ngóc đầu lên được.

Buông chén đũa xuống, Tống Ngu sờ cái bụng của mình: Cách ~

Cảm nhận vị mặn còn sót lại trong miệng, lại suy nghĩ tới cuộc sống húp canh cải đậu hủ. Ngay cả Tống Ngu cũng không thể hiểu nổi làm sao cô có thể chịu đựng nhiều năm như vậy.

Cơm nước xong là đến thời gian tự do.

Mười mấy miệng ăn từ trên xuống dưới Tống gia, ngoại trừ những người ở lại trường không tới, những người còn lại rối rít đứng dậy nói lời từ biệt với Tống lão gia tử và Tống lão thái thái.

Tuy rằng Tống gia không tách nhà nhưng ngoại trừ cuối tuần mọi người cùng tụ tập ở nhã cũ, những ngày bình thường mọi người sẽ ở nhà riêng gần nơi làm việc.

Đừng xem thành phố Giang Hoài chỉ là một phần của tỉnh Giang Nam, một thành phố hạng ba tầm thường.

Trên thực tế, bởi vì diện tích của hành tinh xanh lớn gấp trăm lần Trái Đất, tổng dân số cũng hơn Trái Đất khoảng mười lần.

Diện tích thành phố Giang Hoài ước chừng phải lớn gấp năm, sáu lần Kinh Thành, tổng dân số lên tới hơn 5100 vạn dân!

Diện tích lớn, dân số nhiều, so với một quốc gia nhỏ ở đời trước còn lớn hơn nhiều.

Trừ những người có thú khế ước dịch chuyển không gian, hoặc là có thú khế ước có tốc độ cao, nếu không ngồi tàu điện ngầm từ nam ra bắc thì cũng phải mất khá nhiều giờgiờ.

Ở Tống gia, năng lực của thú khế ước của Tống lão gia tử thật ra không tệ chút nào, cấp bốn cấp thấp Nguyệt Quang Hoa Huỳnh không chỉ có thể thanh trừ trùng có hại mà có có thể hỗ trợ linh thực thụ phấn sinh trưởng, đẩy mạnh phẩm chất và sản lượng của các linh thực cấp thấp. Vì vậy Tống gia ở thành phố Giang Hoài chính là lấy những linh thực cập thấp đó tạo nên nông trường và hội sở dưỡng sinh, được coi là gia tộc giàu có nhất nhì ở một thành phố phát triển như Giang Hoài.

So với những gia tộc giàu có khác thì Tống gia vẫn khá có nền tảng.

Trước mắt ở Tống gia chỉ có Tống lão gia tử là một ngự thú sư cấp bốn cao cấp.

Cũng may Tống gia còn có mấy ngự thú sư khác nhưng kém hơn chút.

Lúc cha Tống và những người khác chọn thú khế ước, tất cả đều ưu tiên chọn thú khế ước có thể hỗ trợ xí nghiệp của gia tộc. Vì vậy những năm nay Tống gia làm ăn ngày càng khấm khá.

Chỉ có duy nhất một điều khiến Tống lão gia tử không thể yên tâm, có lẽ chính là hậu bối hai đời của Tống gia. Trước mắt chưa có một ai có thể trở thành ngự thú sư cấp bốn cao cấp.

Đề tài bị kéo đi có chút xa ——

Nói tóm lại, diện tích cả thành phố Giang Hoài quá lớn.

Đám người Tống Văn Hải đều cần quản lý các sản nghiệp khác nhau của gia tộc. Để thuận tiện công việc, đám người Tống Văn Hải đều sẽ mua nhà gần công ty.

Người một nhà Tống Ngu hiện nay đang ở phía nam thành phố Giang Hoài, do Tống Văn Hải và Chu Phương Mai cùng nhau quản lý một hội sở dưỡng sinh.

“Ba ngày sau mới bắt đầu ngày phát dị thú, biểu hiện tốt một chút!” Tống lão gia tử vỗ vai cháu gái dặn dò.

“Được, ông nội, con nhất định sẽ cố gắng!”

Tống Ngu đi theo sau hai vợ chồng Tống Văn Hải, trịnh trọng nhận lấy tam phẩm cao cấp năng lượng quả Tống lão gia tử đưa cho.

Tam phẩm cao cấp năng lượng quả đắt đỏ chỉ to bằng quả đấm, bề ngoài màu xám trắng giống như kim loại. Nói nó là trái cây, nhưng lại càng giống như một viên sắt đào từ dưới lòng đất lên. Không chỉ kệch cỡm, nhìn qua còn có chút cứng rắng. Nhưng nếu không phải giá mai tam phẩm cao cấp năng lượng quả được đặt trong hộp thủy tinh trong suốt, cô thật sự muốn lấy ra gõ thử xem có tiếng gì.

Nhưng cũng bởi vì năng lượng ẩn chứa bên trong năng lượng quả vô cùng dồi dào, dù đã đặt trong hộp thủy tinh vẫn mà vẫn có thể nhìn thấy không khí dao động xung quanh do năng lượng phóng xạ bên trong tỏa ra, giống như sóng nhiệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường những lúc lái xe ra đường lúc mùa hè nóng.

Tuy năng lượng quả nhỏ nhưng khối lượng cũng không nhẹ, hơn nữa hộp thủy tinh vốn đã nặng. Hoặc cũng có thể do thân thể yếu ớt này đã sốt cao vài ngày liền.