Chương 17: Tôi phải làm cá mặn (17)

“Mẹ ~ con không thoải mái, có chút váng đầu…”

Thừa dịp mẹ Tống chưa phản ứng lại, Tống Ngu giật mình một cái, tranh mở miệng trước.

Tống Ngu dựa vào ghế ngồi, hai chân hơi dịch chuyển, tay phải thuận thế trượt xuống, nhu nhược đặt cạnh chân, động tác uyển chuyển.

Đôi chân mày lá liễu của cô gái như có như không cau lại, đôi con người như nhiễm lệ quang. Sắc mặt vì mấy ngày trước sốt cao mà tái nhợt, giờ phút này lại thành lý do tốt nhất cho Tống Ngu. Ngón tay cô che trán, trên mặt viết ba chữ “Bệnh Tây Thi” to đùng.

“Lại sốt à?”Chu Phương Mai nhanh chóng từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, ân cần hỏi thăm tình huống của Tống Ngu.

Khuê nữ nhà mình mấy ngày nay vẫn luôn sốt cao lặp đi lặp lại, sắc mặt không chỉ tái nhợt mà còn thường xuyên cảm thấy đau đầu choáng váng, cơ thể mất sức. Có mấy lần thậm chí còn xuất hiện hiện tượng nôn mửa. Hôm nay cũng coi như đã khá hơn hai hôm trước, không ngờ lúc này lại cảm thấy không thoải mái.

Chu Phương Mai cau mày, trong mắt tràn đầy quan tâm, hoàn toàn không phát hiện ra là Tống Ngu đang diễn trò.

Ánh mắt chăm chú nhìn cô đầy lo lắng, sống lưng Tống Ngu cứng đờ, lương tâm cắn dứt hai giây.

Lúc này cô mới che ngực ho khan, thân thể mềm nhũn nằm nghiêng ở phía sau xe, “Mẹ, không cần lo lắng, chỉ là sốt nhẹ thôi… Khụ, khụ, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi… Khụ.”

“Nếu chỉ là sốt nhẹ, Phương Mai cũng không cần phải lo lắng như vậy.”

Tống Văn Hải vừa lái xe vừa trấn an vợ, “Trong túi xách của anh có thuốc hạ sốt, Phương Mai, em lấy cho Tiểu Ngu uống đi.”

Tống Văn Hải lái xe, nhìn dòng xe cộ không ngừng ở phía trước, không nhịn được mà thầm than một tiếng ——

Không ngờ từ lúc sinh nhật Tiểu Ngu thức tỉnh không gian dị thú đến bây giờ đã qua lâu như vậy, cho dù lão gia tử đưa tam phẩm cao cấp năng lượng quả cho Tiểu Ngu.

Nhưng vừa mới nhắc tới ba ngày sau bắt đầu ngày dị thú phát ra vẫn sẽ khiến cho đứa trẻ một áp lực lớn.

Vào buổi sáng đầu tiên Tống Ngu sốt cao, lúc đấy Tống Văn Hải mới được biết từ bác sĩ.

Sốt cao là bởi vì áp lực của khuê nữ quá lớn, tư tư quá nặng mà ốm.

Mặc dù ông là ngự thú sư cấp hai sơ cấp, hy vọng con gái có thể trở thành ngự thú sư nhưng lại không quy định hai đứa bé phải trở thành ngự thú sự.

Có thể trở thành ngự thú sư đương nhiên là chuyện tốt nhưng không được thì vẫn có thể sống tốt như thường…

Chỉ tiếc là từ nhỏ khuê nữ đã hướng tới nghề ngự thú sư, thường xuyên dậy từ năm giờ sáng để rèn luyện, còn khắc khổ hơn nhiều những người lớn như bọn họ.

“Cũng may ba và Phương Mai chuẩn bị đưa con quà sinh nhật, là tam phẩm trung cấp bách hoa linh mật mà dị thú hệ trùng thích nhất, nhất là loại trùng bướm.” Trong lòng Tống Văn Hải thầm nói, một tay ông lái xe, một tay sờ mũi, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

Tống Văn Hải vẫn cảm thấy chờ đến nhà, lấy món quà sinh nhất kia ra.

Khuê nữ Tống Ngu nhật định có thể vui vẻ đến nhảy cẫng lên!



Bạch ngọc điêu khắc thành hình chai nhỏ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, trên bình ngọc chạm trổ hoa mẫu đơn tươi đẹp.

Chỉ cần nhẹ nhàng mở nắp bình, mùi bách hoa nồng đậm sẽ tràn ra, chui vào chóp mũi tất cả mọi người, làm người ta say mê.

Sau khi bị vợ chồng Tống Văn Hải nhét bình bạch ngọc chứa tam phẩm trung cấp bách hoa linh mật vào lòng, cả người Tống Ngu có chút mộng bức.

Cô không ngờ một giây trước vừa mới bị Tống lão gia tử đưa cho tam phẩm cao cấp năng lượng quả, một giây sau lại bị cha mẹ nhét cho tam phẩm trung cấp bách hoa linh mật.

Nhưng nếu không phải Tống Ngu còn nhớ tới cốt truyện, nam chính vì lấy được nhất phẩm mỏ sắt linh thảo cũng phải chiến đấu với dị thú, nhị phẩm linh thực cần ngự thú sư đánh nhau… Nguyên chủ cũng là bởi vì nhị phẩm linh quả đó mà chiến đấu với nam chính, cuối cùng chết dưới tay kẻ địch.

Cô cũng sắp nghi ngờ, tam phẩm linh thực linh mật ở thể giới này có phải bán đầy đường hay không.

Phải biết rằng thành phố Giang Hoàng chỉ vẻn vẹn là một thành phố hạng ba.

Mà trên hạng ba còn hai hạng nữa, chủ thành hạng một cunfg với thành phố lớn vượt qua hạng một.

Thành phố càng lớn, tài nguyên trong đó càng phong phú.

Cái thế giới này, mỗi một thành phố đều xây dựng xung quanh rừng rậm phong phú và cách kẽ hở bí cảnh.