Chương 5: Tôi phải làm cá mặn (5)

Giờ phút này.

Ở nơi bị người người lăm le này, cô giống như được tiêm máu gà vậy, phải lấy việc trở thành ngự thú sư làm mục tiêu cuộc đời.

Tống Ngu chỉ muốn hét lớn —— Ngự thú sư, chó cũng không thèm!

Cho dù không có tình tiết tiểu thuyết ám hại, những người này cũng không nhìn một chút xem tỷ lệ ngự thú sư chết hàng năm cao bao nhiêu chứ?!

—— Dã chiến bị dị thú gϊếŧ chết.

—— Cưỡng ép khế ước với dị thú siêu cường bị cắn trả.

—— Đối chiến bị người ta đánh cho tàn phế.

—— Phế vật có chỉ số quá cao mà chết vội…

Trong đầu Tống Ngu hiện lên một đống suy nghĩ, tùy tiện đếm ra cũng phải cả trăm người.

Các thủ tục viên nhìn mà rơi lệ, công nhân mỏ than đá nhìn rồi yên lặng, Mã Lý Áo (Mario) nhìn xong hô to đồng hành.

Mấu chốt là, cho dù đời trước vòng giải trí có tới mười triệu người, đời này hành tinh xanh còn to gấp cả trăm lần, có tám trăm triệu dân số! Mà người nào cũng muốn trở thành ngự thú sư!

Trình độ trong đó cũng phải vượt xa giới giải trí mấy trăm ngàn lần!

Cộng thêm thiên phú của thân thể này cũng không tốt lắm, còn bị tình tiết câu truyện gϊếŧ chết.

Bảo cô đi làm ngự thú sư, còn không phải là đang chê mạng mình quá lớn hay sao?

Không đánh lại, buông tha thôi.

Tống Ngu vừa mới trải qua một cái chết thống khổ, lần này không có chút chần chờ nào nữa.

Sống trong vòng giải trí hai mươi năm có thừa đã khiến cô gặp qua đủ kiểu phong cảnh, sầm uất nhân gian.

Đời này cô chỉ muốn làm một con cá muối, mỗi ngày ăn ăn uống uống, kiếm chút tiền rồi lại làm con cá mặn sống hết đời này.



Tống Ngu ngồi tại chỗ suy nghĩ mọi chuyện, trên mặt dần từ vô cảm đến trống rỗng.

Bộ dạng này rơi vào mắt những người khác trong Tống gia lại thành cô nghe thầy lời của Tống lão gia tử, bị kí©h thí©ɧ đến mức mãi không tỉnh hồn lại được.

Mọi người trong Tống gia, có ngưới ánh mắt lóe lên, có người trố mắt nhìn nhau, còn có người cau mày lo lắng.

Nhưng tất cả mọi người đều đang đặt ánh mắt lên người Tống Ngu, không một ngoại lệ.

Bên trong phòng ăn lặng ngắt như tờ.

Bầu không khí khẩn trương vi diệu!

Tống gia Nhị bá mẫu Tiền Tuệ thân hình có vẻ hơi nở nang ngồi ở bàn tròn đối diện thấy không ai chịu lên tiếng, thì bắt đầu đứng ngồi không yên.

Tiền Tuệ dời mông một chút, mở miệng nói: “Tiểu Ngu à… Chưa tới ba ngày nữa chính là ngày phát động dị thú mỗi năm một lần. Mỗi người khi tròn mười tám tuổi cũng có thể tự chọn cho mình một dị thú để ký khế ước.”

“Dựa theo quy định năm trước trong nhà, con em Tống gia sau khi trưởng thành cũng có thể mua một phần trong vòng linh quả linh đan, dùng cho dị thú khế ước cao lúc mới đầu…”

“Mai tứ phẩm cấp trung hệ mộc thủy tinh quả kia giá cả gần bảy triệu, vượt qua giá trị của linh quả phổ thông…”

Tiền Tuệ thành khẩn nói: “Ban đầu mọi người lỡ miệng đồng ý thủy tinh quả kia sẽ thuộc về cháu… Một là vì tín nhiệm thiên phú của cháu, tin tưởng cháu có thể sinh ra không gian ngự thú, ít nhất có thể đạt tới cấp A hoặc cấp B. Hai là tin tưởng ngươi tình đầu ý hợp với công tử Chu gia. Đối phương thân là con cháu của gia tộc lớn cấp chủ thành, khế ước thú của bạn gái đương nhiên tư chất sẽ không quá thấp.”

“Ài, có thể mấy ngày trước cháu thức tỉnh không gian ngự thứ… Nhưng là cấp F thấp nhất.” Tiền Tuệ cố làm bộ mặt thương tiếc, lắc đầu thở dài một cái, đáy mắt toát ra vài phần khôn khéo: “Cộng thêm ngày hôm qua Chu công tử đã chia tay với cháu, giá của linh quả tứ phẩm cũng có chút không thích hợp.”

Tiền Tuệ vừa nói xong, bà ta dùng chân đá người chồng ở bên cạnh một cái, tỏ ý đối phương nhanh chóng tiếp lời.

“Không sai, không sai…”

Tống Văn Sơn nhận được tín hiệu, vội vàng gật đầu phụ họa: “Tiểu Ngu à, Nhị bá mẫu của cháu nói đúng. Không gian ngự thú cấp F chỉ có 10 mét vuông, trong không gian tất cả đều là một mảnh đen nhánh. Đừng nói là tăng tốc độ tiến hóa của dị thú, ngay cả chữa thương hay để chúng có thể sống thoải mái trong đó là một điều khó khăn rồi.”

“Không gian ngự thú —— là không gian đặc thù mà mỗi người ở hành tinh xanh này khi đến tuổi mười tám đều sẽ thức tỉnh.

Là nơi dành cho thú khế ước sống, nghỉ ngơi, chữa thương và tu luyện.

Không gian có lớn có nhỏ, còn có thể biến ra các loại hoàn cảnh khác nhau, các loại thuộc tính khác nhau.

Nhưng không có ngoại lệ, mỗi một không gian ngự thú đều là một thế giới thu nhỏ!

Độ nguyên vẹn của thế giới nhỏ càng cao, diện tích càng lớn, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng càng phong phú, sẽ càng có nhiều chỗ tốt và sức hấp dẫn đối với thú khế ước!