Chương 12: Tôi phải làm cá mặn (12)

“Nhưng trên thực tế, Tống gia ngoại trừ ông nội ra. Đại cô cô, Đại cô phụ, Đại bá, ba của con, còn cả Tam thúc đều là ngự thứ sư. Mặc dù cấp bậc không bằng ông nội. Cho nên dù tư chất của con lấy được mai tứ phẩm thủy tinh linh quả kia cũng không nhất định có thể trở thành ngự thú sư cao cấp. Trở thành một ngự thú sư cấp tinh anh lại càng khó hơn.”

Khuôn mặt nhỏ của Tống Nhã Thiến vô cùng nghiêm túc, giọng điệu kiên định, “Đã như vậy, còn không bằng đưa mai tứ phẩm linh quả cho Tiểu Ngu, nói không chừng tương lai Tiểu Ngu còn có cơ hội trở thành ngự thú sư cấp nhập môn. Con cảm thấy mọi người có thể quan tâm, ủng hộ lẫn nhau thì mới chân chính được gọi là người một nhà!”

Nghề ngự thú sư được chia thành tổng cộng mười cấp bậc.

Cấp một là cấp nhập môn, cấp hai là sơ cấp, cấp ba là trung cấp, cấp bốn cao cấp, cấp năm là cấp tinh anh. Ở trên cấp tinh anh còn có cấp đại sự, cấp tông sư, cấp vương, cấp thánh và cấp thần là năm cấp bậc.

Mặc dù cấp B đã coi như là không tệ nhưng dưới tình huống bình thường, phần lớn mọi người dùng cả đời cũng chỉ có thể lên tới ngự thú sư trung cấp. Muốn tiến thêm một bước nữa rất khó.

Mặc dù không có được mai tứ phẩm trung cấp mộc hệ linh quả thì có chút mất mát, nhưng Tống Nhã Thiến cũng không hối hận. Cô ta nói với Tống lão gia tử xong liền quay đầu nhìn Tống Ngu, nhoẻn miệng cười, còn thuận tiện vỗ lên mu bàn tay Tống Ngu coi như trấn an cô.

“...”

Tống Ngu cúi đầu nhìn bàn tay ấm áp đầy kiên định đang nắm chặt tay mình của Tống Nhã Thiến, chỉ cảm thấy tinh thần bị va một cái thật mạnh.

Đây rốt cuộc là thiết lập nhân vật được sắp xếp từ đầu trong tiểu thuyết, hay là do cô chưa hiểu gì về Tống Nhã Thiến?

Ở vòng giải trí đời trước, cô xuất đạo từ lúc ba tuổi, thành danh từ bé.

Mặc dù Tống Nhã Thiến cùng lứa với cô nhưng cũng là người sau khi tốt nghiệp Học viện Điện ảnh và Truyền hình mới tiến vào giới giải trí.

Hơn nữa ngũ quan của hai người giống nhau tới năm phần, lại cùng mang họ Tống. Bởi vậy nên hai người vẫn thường xuyên bị người quản lý và fan hâm mộ lôi ra so sánh với nhau.

So cái này cái kia, đoàn đội của cả hai cũng so đến mức bốc hỏa. Đoàn đội của Tống Nhã Thiến cảm thấy cô cản đường Tống Nhã Thiến, đoàn đội của cô lại cảm thấy Tống Nhã Thiến đang cọ nhiệt độ của cô. Lại thêm mấy năm sau đối phương vẫn luôn muốn đi cùng đường với cô, chèn ép cô đủ kiểu, tựa như chỉ có như vậy mới được coi là thành công.

Vì vậy trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, hai người Tống Ngu và Tống Nhã Thiên cũng bị tác giả thiết kế thành một cặp chị em họ đối chọi gay gắt với nhau, từ thế hệ của cha mẹ tới đời con cái, cho tới tận khi Tống Ngu chết.

“Nhưng bây giờ còn được coi là tình chị em plastic nữa sao? …”

Mắt Tống Ngu ngậm lệ nóng, đáy lòng nghẹn ngào, chỉ cảm thấy tay Tống Nhã Thiến như cái kìm, nắm chặt tay cô khiến suýt chút nữa làm cho cái thân thể gầy yếu này của cô vỡ nát.

Bỗng nhiên ——

“Ài, Nhã Thiến, Tiểu Ngu…”

Tống lão gia tử ngồi ở vị trí đầu tiên nhìn hai người cháu gái đang nắm tay nhau, đáy lòng sinh ra mấy phần xấu hổ. Cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Lúc trước là ông nội nghĩ xấu, không ngờ đã qua hơn nửa đời người rồi mà suy nghĩ còn không thông suốt bằng hai đứa trẻ các con.”

“Nhã Thiến nói đúng!”

“Đều là người một nhà, như vậy trừ lúc cần thiết ra. Người một nhà dưới một tình huống vẫn nên thông cảm, ủng hộ lẫn nhau.”

Ánh mắt nghiêm túc của Tống lão gia tử quét qua tất cả mọi người có mặt ở đây. Thấy mọi người đều ngưng thở nhìn về phía ông.

Lúc này Tống lão gia tử mới lại nhìn về phía Tống Ngu và Tống Nhã Thiến, gật đầu cười nói: “Nhã Thiến, Tiểu Ngu… Hai chị em các con cũng không cần đùn đẩy lẫn nhau. Ngoại trừ mai tứ phẩm trung cấp thủy tinh linh quả kia, ông nội còn một tam phẩm cao cấp vô thuộc tính năng lượng quả. Năng lượng quả mặc dù không bằng thủy tinh quả, nhưng tam phẩm cao cấp năng lượng quả ở thành phố hạng ba như Giang Hoài cũng đã được coi là hiếm thấy.”

“So với mộc hệ thủy tinh linh quả, năng lượng quả hẳn là thích hợp với Tiểu Ngu hơn.”