Chương 2: Tôi phải làm cá mặn (2)

“Huống chi, có vài người có bối cảnh phía sau hùng hậu, bản thân đã tự là nhà đầu tư rồi.”

“Em muốn lấy được những vở kịch tốt, chỉ có thể càng liều mạng hơn! Càng cố gắng hơn bọn họ mà thôi!”

“Nếu không… Vòng giải trí nhiều người như vậy, không đến nửa năm thì những nhà đầu tư kia đã chọn người mới rồi.”

Lưu tỷ ngoắc tay về phía tiểu trợ lý muốn lấy điện thoại. Bật điện thoại lên rồi chỉ vào tin tức, nói: “Em nhìn một chút đi! Tùy tiện tìm một bên truyền thông xã giao một chút, chúng ta có thể tìm thấy mười mấy khuôn mặt muốn bạo hồng để phất lên rồi.”

“Hạng mục có giá trị cao lần này, không chỉ có mấy diễn viên lâu năm nhắm tới vai chính. Mà ngay cả các diễn viên mới nổi cũng đang dòm ngó…”

Lưu tỷ bĩu môi: “Nếu không phải vì như thế, thì năm nay đoàn đội của Tống Nhã Thiến và Thẩm Kiều cũng sẽ không tích cực như vậy!”

“... Ài.”

Tống Ngu thở dài, cảm thấy đầu óc vẫn còn đau nhức, thần sắc cô suy yếu, nói: “Kiếm tiền mà không có thời gian tiêu, đi qua sân chơi cũng chỉ có thể nhìn những người khác chơi… Nếu cứ tiếp tục như thế này, em thật sự không chịu được nữa.”

Cô gái đáng thương cúi thấp đầu, giống như một cây nấm héo rũ.

Cô thích diễn xuất là sự thật.

Nhưng cho dù có thích đến mấy thì cô cũng không phải con lừa của đội sản xuất, không thể làm việc quanh năm như thế được…

Hàng năm ngồi máy bay đi khắp nơi nhưng vĩnh viễn không có cách nào dừng lại nghỉ ngơi và thưởng thức phong cảnh.

Ngay cả khi ăn nhiều hơn hai bát cơm cũng phải lo lắng bị tung tin vịt ‘có bầu trước khi lập gia đình’...

Tống Ngu u oán, trên đầu cô sắp tỏa ra thực thể của oán khí màu đen rồi.

Nếu như có cơ hội trở lại năm ba tuổi.

Cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to ——

Trên thế giới này nhiều phế vật như vậy, tại sao không thể nhiều thêm một con cá muối như cô?

"Được rồi, đừng ngồi đây than vãn nữa!” Lưu tỷ bĩu môi, gõ một cái lên đầu Tống Ngu: “Sang năm chị sẽ thương lượng với công ty một chút, cố gắng xin cho em nghỉ ngơi hai tháng… Nhưng em cũng biết đấy, trong vòng giải trí này không có tiền thì không làm được gì. Em cũng không muốn để cho fan hâm mộ phải thất vọng đâu đúng không? Nếu không làm việc thì sao có thể nuôi được nhiều cái miệng như này.”

Con người có những lúc phải đặt mình trong những vị trí nhất định.

Cho dù không muốn như vậy nhưng những người khác cũng sẽ bắt bản thân mình phải tiến về phía trước.

“... Ài, được rồi.”

Biết người quản lý muốn tốt cho mình, Tống Ngu chỉ khoát tay, nhanh chóng chấp nhận.

Cô ngáp một cái, vội nói sang chuyện khác: “Đưa em cái điện thoại cho tỉnh táo một chút…”

Vì không để cho bản thân buồn ngủ, Tống Ngu vừa phối hợp với thợ trang điểm vừa lười biếng lướt điện thoại di động.

Nhưng mà…

Màn hình điện thoại của cô tự động nhảy lên một quảng cáo. Vừa nhìn thấy Tống Ngu đã cảm thấy mí mắt giật giật, cặp lông mi dài cũng theo đó mà run lên.

Quảng cáo chiến hơn nửa cái màn hình, bên trên vẽ một nam và nhiều nữ, phía trên có một dòng chữ to màu đỏ —— 【Nghe sách miễn phí, còn có thể kiếm tiền!】

Người đàn ông trên tấm quảng cáo anh tuấn lạnh lùng, người người phụ nữ mặc những bộ quần áo khác nhau, cùng với các loại chữ viết khác nhau.

—— 【Cô, Tống Ngu, từ nhỏ đã là vị hôn phu của Bạch Ngự Hàn, nhưng ghét nghèo yêu giàu nên từ hôn với hắn! Sau này biết hắn gặp nước hóa rồng thì quỳ xuống cầu xin hắn…】

——【Nàng, Thẩm Kiều, thiên tư thông minh, yêu kiều động lòng người, ở trong trường vừa thấy Bạch Ngự Hàn đã yêu, nhưng bởi vì tự ti nên yên lặng bảo vệ hắn cả đời…】

——【Nàng, Tô Nguyệt Thiền, bạch y trắng như tuyết, dung mạo như thiên tiên, bất ngờ gặp gỡ Bạch Ngự Hàn, khổ yêu nhiều năm…】

——【Nàng, Tống Nhã Thiến…】

Tống Ngu nháy mắt mấy cái: “...???”

Không phải chứ?

Tác giả thời nay dũng cảm như vậy sao?

Mặc dù quảng cáo vẽ không được đẹp nhưng rõ ràng có thể nhìn ra đây thật sự dựa theo hình tượng của cô và mấy người phụ nữ kia để vẽ!

Ngay cả tên cũng giống nhau như đúc! Không sợ bị báo cáo xâm phạm quyền riêng tư sao?

Tống Ngu cẩn thận quan sát năm người phụ nữ trong quảng cáo, ngoại trừ Tô Nguyệt Kiều cô không quen biết ra thì những người khác đều là người quen cũ trong vòng giải trí này.

“Ách…”

Tống Ngu nghiêm mặt.

Những bộ quần áo mà nhân vật của cô mặc đều là những bộ lễ phục đặt may riêng mà cô mặc trong những lần đi thảm đỏ trước đó!

Được ăn dưa nhà mình luôn.

Tống Ngu theo bản năng muốn không muốn đi xã giao với cánh truyền thông nên trực tiếp bấm mở cuốn tiểu thuyết kia.

Cô cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn một chút xem tác giả là fan nhà ai, sao lại muốn để cô phải quỳ xuống cầu xin nam chính yêu thương mình…

Nhưng mà, không đọc còn đỡ.

Vừa nhìn qua cô mới phát hiện ra ngoài quảng cáo vẽ là hiện đại nhưng thực tế là tiểu thuyết nam tần vả mặt, ngự thú các kiểu.