Chương 9: Tôi phải làm cá mặn (9)

Nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra kiên cường, cô cắn môi, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tống lão gia tử: Ông nội, mặc dù không gian ngự thú cấp F không có cách nào để thú khế ước tăng tốc độ tu luyện. Nhưng có thể tăng thực lực của thú khế ước, hơn nữa còn có rất nhiều phương pháp để chúng nhanh chóng phát triển!”

Tống Ngu cất cao giọng nói: “Con, Tống Ngu! Tương lai cho dù không dựa vào gia tộc cũng có thể trở thành một ngự thú sư ưu tú!”

Tống Ngu: “Cho nên… mai thủy tinh linh quả kia con không cần! Tôn cũng sẽ dùng cách của mình để trở thành một ngự thú sư đích thực!”

Thiên kim nhà giàu kiêu ngạo sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế!

Cho dù cô bé vừa rồi phá bỏ quy củ trên bàn ăn của Tống gia cho hả giận, hay cô bé giờ phút này chịu ra thủy tinh quả ra, vẫn luôn có tư thái quật cường không muốn từ bỏ việc trở thành ngự thú sư.

Đây là bộ dạng mà một thiên kim nhà giàu được sống trong sự cưng chiều từ bé nên có.

Đối với lần nhập vai này Tống Ngu rất am hiểu.

“...”

Tống lão gia tử không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngu càng kinh ngạc hơn, nhưng càng nhiều hơn là sự nhu hòa…

Trong lòng Tống lão gia tử cảm thấy xúc động, không khỏi gật đầu, “Không ngờ đứa nhỏ Tống Ngu này, tính cách còn thú vị hơn nhiều so với những gì mình nghĩ.”

Trong lòng Tống lão gia tử, đứa trẻ có thể đặt lợi ích gia tộc lên hàng đồng mới là con cháu mà Tống Hữu Quốc ông muốn thấy.

Huống chi đứa nhỏ Tống Ngu này không chỉ biết suy nghĩ đại cuộc, mà còn có tinh thần kiên cường, không hổ là cháu gái của Tống Hữu Quốc ông!

“Ông nội, năm nay nhà ta chỉ có con và chị Nhã Thiến là qua sinh nhật mười tám tuổi… Thiên phú của con không tốt, nhưng chị Nhã Thiến lại khác…” Tống Ngu nhìn khuôn mặt đang tràn đầy mong chờ của hai vợ chồng Tống Văn Sơn, cô hít sâu một hơi, quyết định đưa cho bọn họ một ân huệ: “Vậy không bằng để mai tứ phẩm thủy tinh linh quả kia cho chị Nhã Thiến đi.”

Ở trong nguyên tác, nguyên thân cắn răng chịu đựng, sống chết không chịu buông bỏ mai tứ phẩm mộc hệ linh quả kia.

Cho rằng mai tứ phẩm mộc hệ linh quả là hy vọng cuối cùng của cô, nói không chừng còn có thể dựa vào khế ước tìm được một con dị thú tham ăn tư chất cao…

Trên thực tế, tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ của nguyên thân.

Nguyên thân dựa vào mai tứ phẩm mộc hệ thủy linh quả mà khế ước với một con ấu tể lợn lông đỏ tư chất cao.

Có thể cũng chính vì con ấu tể này mà nguyên thân cảm thấy bản thân có thể trở thành ngự thú sư, đã kích động mà chạy vào rừng hoang rèn luyện sau đó gặp nam chính. Cuối cùng bỏ mạng.

Mà nhị phòng Tống gia, hai vợ chồng Tống Văn Sơn cùng con gái Tống Nhã Thiến, lúc bắt đầu khế ước dị thú gặp phải một gã có ‘sao năng lực’ hợp hơn trong trường đòi cạnh tranh mà bỏ lỡ dị thú Tâm Di. Cuối cùng không đủ điểm thi vào trường đại học ngự thú.

Từ đó, hai vợ chồng nhị phòng mỗi lần thấy vợ chồng Tống Văn Hải của tam phòng luôn hất cằm bới lông tìm vết, làm cả Tống gia trên dưới không yên.

Cho nên…

Nói trắng ra là, chỉ cần đưa mai thủy tinh linh quả cho nhị phòng Tống gia. Toàn bộ mọi người trong Tống gia đều cảm thấy vui vẻ.

Thế tại sao lại không làm?

Đưa tứ phẩm thủy tinh linh quả đi cũng có quan hệ gì với Tống Ngu đâu.

“Ba, ngài xem…”

Hai vợ chồng Tống Văn Sơn xoa tay, dè dặt nhìn về phía Tống lão gia tử. Trên mặt bọn họ mang theo sự hưng phấn và mong chờ.

Mặc dù biểu hiện của cháu gái khác với những gì họ nghĩ nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì biểu hiện của đối phương cũng rất đỗi bình thường.

Nói trắng ra là, Tống Ngu không có thiên phú ngự thú, dùng thủy tinh linh quả tốt như vậy để khế ước chính là lãng phí. Quay đầu lại vẫn còn phải dựa vào anh anh chị em khác trong nhà sao?

Nhưng mà.

Một bên là hy sinh bản thân để đổi lấy vinh quang của Tống gia, một bên là con trai con dâu chỉ nghĩ tới lợi ích nhỏ cho bản thân.

Cho dù Tống lão gia tử biết rõ năm nay Tống Nhã Thiến của nhị phòng có tư chất tốt hơn, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của hai vợ chồng Tống Văn Sơn, Tống lão gia tử vẫn cảm thấy giận mà không có chỗ nào phát tiết.