Chương 6: Tôi phải làm cá mặn (6)

Bởi vì dị thú khác loài người, thời kỳ ấu thơ của chúng dài đằng đẵng.

Nếu như cấp bậc không gian của người khế ước quá thấp, không có cách nào giúp dị thú tăng tốc phát triển, như vậy có thể tận khi người khế ước tóc đã hoa râm, dị thú vẫn chỉ là một ấu tể.

Không gian ngự thú cấp F là cấp bậc thấp nhất trong tất cả các loại không gian ngự thú.

Bên trong không gian giống như một cái dộng bị bịt kín, im hơi lặng tiếng, cực kỳ ít năng lượng, thậm chí tốc độ tu luyện còn kém hơn cả loài người. Ấu tể dị thú vừa mới sinh ra mà ở trong đó, sợ là không được bao lâu thì sẽ điên mất!

CHo nên, người khế ước cấp F muốn trở thành ngự thú sư cần đủ các loại thiên tài địa bảo, linh đan gấp mười mấy thậm chí mấy chúc lần những không gian ngự thú khác mới có thể mạnh hơn được một chút.

“Tuy rằng Tống gia của chúng ta ở thành Giang Hoài được coi là phong phú, nhưng cũng không thể lãng phí như thế.”

Hai vợ chồng Tống Văn Sơn và Tiền Tuệ liếc nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt rồi lại tận tình khuyên giải, nói: “Chỉ có chọn đứa trẻ có thiên phú tốt nhất trong nhà, bồi dưỡng trọng tâm mới có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc…”

Đừng nhìn hai vợ chồng bọn họ nói như thể đó là điều đương nhiên.

Trên thực tế, năm nay Tống gia có tổng cộng hai người học lớp mười hai.

Một là Tống Ngu, thứ hai là khuê nữ Tống Nhã Thiến của hai vợ chồng Tống Văn Sơn.

Thiên phú của Tống Nhã Thiến không tồi, thức tỉnh không gian ngự thú cấp B. Trong không gian có một rừng cây tươi tốt, rất thích hợp để dị thú hệ mộc sinh sống tại đó… Diện tích cũng lớn khoảng mười lăm, mười sáu cái sân bóng đá, có thể khế ước với nhiều dị thú. Hơn nữa còn có thể cho dị thú trong không gian tu luyện nhanh gấp mười lần.

Hai vợ chồng Tống Văn Sơn và Tiền Tuệ càng nói càng kích động, giống như dị thú mộc hệ linh quả cao cấp đang ở ngay trước mắt…

Chỉ là lúc này.

“Rào rào rào rào ~~”

Mùi cháo gà thơm đậm đà cũng với tiếng nuốt nước bọt của mọi người.

Bỗng nhiên truyền vào trong tai hai người bọn họ…

Tống Văn Sơn, Tiền Tuệ trố mắt: “...?”

Bọn họ theo bản năng nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh. Những người khác trên bàn ăn cũng thuận thế nhìn theo.

Chỉ thấy Tống Ngu vừa rồi vẫn còn đang ngơ ngẩn, hai mắt thất thần.

Giờ phút này mặt cô đã không chút cảm xúc mà cúi đầu, tay cầm muỗng canh sứ màu trắng, từng miếng từng miếng ăn hết bát cháo gà…

Tống Ngu: “Rào rào ~~”

Tống Văn Sơn, Tiền Tuệ: “??”

Tống Ngu: “Rào rào, rào rào ~~”

Tống Văn Sơn, Tiền Tuệ: “???”

Những người khác trong Tống gia: “????”

Mí mắt hai vợ chồng giật một cái, ngay cả đầu óc trước giờ luôn linh hoạt của bọn họ giờ phút này cũng trở nên cứng ngắc.

Những người khác cũng đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tống Ngu.

Thân là tam phòng (cha Tống là đứa con thứ ba của Tống gia nên nhà Tống Ngu được gọi là tam phòng), Cha Tống mẹ Tống là người phản ứng lại đầu tiên. Sắc mắt Tống Văn Hải lúng túng, vội vàng quay đầu nhìn Tống lão gia tử ngồi ở vị trí đầu.

Tống Văn Hải ngượng ngùng nói: “Ba, Tiểu Ngu con bé không cố ý đâu, chẳng qua gần đây liên túc có chuyện đả kích nên tâm tình nó không được tốt…”

Chu Phương Mai cũng cũng khó khăn giải thích: “Đúng vậy, ba! Ngài cũng biết từ sau khi sinh nhật Tiểu Ngu, thức tỉnh không gian ngự thú, lại còn sốt cao. Ngay đêm đó đã sốt hơn 42 độ, tới hôm nay cũng chưa hoàn toàn khỏe lại đâu…”

Chu Phương Mai vừa nói chuyện vừa vỗ vào cánh tay con gái tỏ ý.

Không thấy ánh mắt của lão gia tử, lão thái thái và những người khác đang nhìn cô còn mang theo chút bất mãn sao?

Ở Tống gia.

Có bốn cấp khế ước thú, Tống lão gia tử tay trắng dựng nghiệp, ngày thường vô cùng uy nghiêm.

Giờ đã lớn tuổi, tính khí cũng tốt hơn lúc còn trẻ đôi chút nhưng Tống lão gia tử vẫ là một ngọn núi lớn trong Tống gia.

Đừng nói là sau khi ông ta hỏi tiểu bối, không những không trả lời còn ăn cơm trước. Nếu là lúc trước ở trên bàn ăn, Tống lão gia tử phải động đũa trước, những người khác mới dám ăn!

Trong lòng hai người Tống Văn Hải, Chu Phương Mai lo lắng bất an, chỉ sợ lão gia tử đập bàn một cái, bạo phát lửa giận.

“Được rồi… Hai vợ chồng anh chị cũng không cần giải thích với tôi.”

Tống lão gia tử khoát tay, cũng không nổi giận. Chẳng qua là ông nhìn về phía Tống Ngu, biểu tình nghiêm túc nói: “Lời đã nói như bát nước đổ đi. Ông nội không phải người không biết phải trái, ban đầu đã đồng ý cho con thủy tinh quả. Nếu con không muốn nhường, qua hai ngày nữa ông sẽ đưa cho con.”