Chương 22: Tôi phải làm cá mặn (22)

Trong tiệm net ồn ào náo nhiệt.

Một đám thiếu niên ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, di chuyển chuột.

Tống Kỳ mặc không cảm xúc ngồi trong đám người, mắt nhìn về phía màn hình máy tính, tốc độ tay rất nhanh.

Cái đầu nhím máu trắng phách lối, dưới ánh đèn tiệm nét càng lộ vẻ bướng bỉnh của thanh xuân.

Mà ở giữa những thiếu niên này sẽ luôn có một vài người hoàn toàn khác biệt.

Trong đó có một thiếu niên mặc áo sơ mi ngăn nắp, dáng người thon gầy, tốc độ đánh máy không nhanh, đôi mắt quét tới quét lui trên mặt Tống Kỳ, cuối cùng dừng lại ở khuyên tai màu đồng của cậu.

Thiến niên thon gầy thở dài: “Đại ca, anh cũng không thể vì loại chuyện nhỏ này mà hơn nửa đêm không chịu ngủ, lôi em đến tiệm net chơi game như này?”

Tống Kỳ trợn mắt: “Cậu bảo đây là chuyện nhỏ? Rõ ràng là người phụ nữ Tống Ngu kia điên rồi có được không!”

Thiếu niên thon gầy: “...??”

Chị gái đưa em trai quà sinh nhật không phải là rất bình thường sao? Sao lại bị điên rồi chứ?

Tống Kỳ cao giọng nói: “Không phải bị điên rồi, làm sao chị ta có thể đưa tôi tam phẩm năng lượng quả làm quà sinh nhật cơ chứ? Trong này nhất định có âm mưu gì đó! Còn cả bình tam phẩm trung cấp bách hoa linh mật nữa, đây chính là quà mấy ngày trước ba mẹ đặc biệt mua cho chị ta!”

“...” Mặt của thiếu niên thon gầy không cảm giác, gạt bàn phím của mình qua một bên, đề phòng nhân vật trong trò chơi của mình bởi vì bản thân cậu ta bị làm cho bối rối mà đột ngột chết.

Mặc dù cậu ta không hiểu tại sao anh chị em sẽ tặng những món quà sinh nhật quý trọng như vậy cho anh em của mình.

Nhưng hóa ra trên thế giới này còn có người đưa tam phẩm cao cấp năng lượng quả và tam phẩm trung cấp bách hoa linh mật vì có âm mưu quỷ kế sao?

Nếu như có loại âm mưu quỷ kế này, làm ơn hãy cho cậu ta cả một chục!

Nhìn anh em tốt của mình —— đang dùng ánh mắt ‘anh chính là một tên ngốc!’ chẳng biết vì sao Tống Kỳ cảm thấy lỗ tai mình cũng nóng lên.

Nhưng ngoài miệng cậu vẫn cố tỏ ra quật cường, nói: “Tôi nói rồi mà cậu không tin! Chắc chắn chị ta bị điên rồi, nếu không sao làm ra được loại chuyện như vậy. Nếu không phải bị điên, làm sao người phụ nữ ấy có thể nói ra những lời hoang đường như thiên phú bản thân không tốt, còn không bằng đưa tài nguyên cho tôi?! Không làm được nên bị kí©h thí©ɧ, tinh thần không còn bình thường à… Ài, tôi nói thật, ánh mắt của cậu là có ý gì cơ…?!”

Đúng là giá cả của tam phẩm cao cấp năng lượng quả không rẻ, nhưng là một quán net đắt tiền thì những người có thể tới đây gia cảnh cũng không phải quá tồi. Vì vậy không ít người chỉ dám dùng ánh mắt hâm mộ nhìn lướt qua Tống Kỳ, sau đó lại thu hồi tầm mắt tiếp tục chơi.

Bạch Ngự Hàn mặc đồng phục sơ mi trắng cùng tạp dề đen đang làm phục vụ tại đây, nghiêm túc quét dọn rác rưởi khách để lại sau khi rời đi.

Bên cạnh cũng có một nam sinh khác mặc đồng phục như hắn, cũng đang dùng ánh hâm mộ nhìn về phía Tống Kỳ, nhỏ giọng nói: “Ài, đầu năm nay giữa người với người chênh lệch thật lớn, thật đúng là người so với chó… Mỗi tối chúng ta đều ở đây làm thêm, một tháng cũng chỉ có tám ngàn. Mấy người này tùy tiện một chút đã có thể lấy ra tiền lương cả một đời của chúng ta.”

Nam sinh không khỏi cảm thán: “Quả nhiên vẫn nên làm ngự thú sư. Chỉ có trở thành ngự thú sư, tùy ý ra vào rừng rậm hoang dã và kẽ hở mật cảnh mới có thể dựa vào linh thực linh khoáng bí bảo mà phát triển… Năm ngoái tôi thức tỉnh không gian ngự thú cấp bậc quá thấp, thiên phú không tốt. Đời này gần như không thể trở thành ngự thú sư, cũng không biết sang năm em gái tôi có thể thức tỉnh một cái không gian ngự thú cấp bậc cao một chút không nữa.”

Không gian ngự thú cấp bậc cao hay thấp, cũng đại biểu cho thiên phú của ngự thú sư.

Cấp bậc không gian ngự thú không chỉ không thể hỗ trợ thú khế ước tu luyện, thậm chí còn kéo dài tốc độ tu luyện của thú khế ước.

Không gian ngự thú cấp cao không chỉ có không gian phù hợp, còn có thể nâng cao thực lực, tốc độ tu luyện của thú khế ước lên gấp mười thần, thậm chí là cả mấy chục lần. Không gian ngự thú cấp S thậm chí còn có cơ hội làm ngự thú sư thức tỉnh thiên phú dị năng, hỗ trợ thú khế ước chiến đấu, lực sát thương cũng tăng gấp bội.

Vì vậy, trên đời này không ai không muốn thức tỉnh không gian ngự thú cường đại.

Bạch Ngự Hàn cẩn thận dọn dẹp bàn phím máy tính, bàn tay cầm khăn hơi dừng một chút, nhưng cũng không lập tức phụ họa.

Hắn nhướng mày, liếc nhìn cái đầu nhím trắng lộ một nửa ra khỏi lô ghế, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Bạch Ngự Hàn chậm rãi mở miệng nói: “Anh nói đúng, vẫn phải trở thành một ngự thú sư.”