Chương 11: Tôi phải làm cá mặn (11)

Biểu cảm trên mặt Tống Ngu đọng lại, trong cổ họng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ cần vừa nghĩ tới, nguyên thân trong cốt truyện cầm tứ phẩm linh quả nên mới khế ước với con dị thú kia. Sau đó theo quy định đi vào khu rừng tiến hành tu luyện, cuối cùng bị thảm sát ở một nơi hoang vu…

Tống Ngu lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Phía sau cốt truyện giống như có một con ác quỷ đang nổi điên, tùy thời có thể xé nát vận mệnh của cô.

“Chị Nhã Thiến, ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Mai mộc hệ linh quả kia cho em dùng chính là lãng phí.”

Khóe mắt Tống Ngu rưng rưng, trở tay cầm lại tay Tống Nhã Thiến, thâm tình nói: “Mai mộc hệ linh quả kia chỉ có thể cho chị Nhã Thiến mới là lựa chọn tốt nhất.”

Tống Ngu chê bai bản thân hết lời: “Thiên phú của em không tốt, không gian ngự thú cấp cũng thấp… Khế ước thú đi theo em chính là đang chịu khổ.”

Vừa nghĩ tới, một tháng nữa chính là ngày chết của nguyên thân…

Hốc mắt Tống Ngu vốn đã ửng đỏ, trong lúc nhất thời lại càng đỏ hơn.

Thanh âm của cô nghẹn ngào, nắm chặt tay Tống Nhã Thiến, định để đối phương cảm thận được thành ý của mình, “Chị Nhã Thiến, ba ngày sau mới tới ngày săn dị thú… Nếu chị có giá mai tứ phẩm thủy tinh linh quả, nhất định có thể khế ước với dị thú tư chất cao, chắc chắn sẽ đủ điểm thi vào đại học ngự thú sư, trở thành một ngự thú sư ưu tú, sớm ngày cống hiến cho sự phát triển của gia tộc!”

“Như vậy mới có thể phát huy giá trị của giá mai tứ phẩm thủy tinh linh quả đến mức cao nhất! Cho nên chị nhất định phải nhận lấy giá mai tứ phẩm thủy tinh linh quả!”

Khóe mắt Tống Ngu ửng đỏ, lệ quang lấp lóe, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn: Chị, chị nhất định phải nhận lấy giá mai linh quả đi!

Phải biết là trong tiểu thuyết, vai phụ với vai phụ cũng có sự khác biệt.

Mặc dù đều là công cụ hỗ trợ nhưng Tống Nhã Thiến coi như không có vị hôn phu, toàn văn cũng chỉ thích một mình nam chính. Ở trong cuốn tiểu thuyết 《ngự thú đại sư thiên mệnh》này, đối phương là người phụ nữ có thể an ổn sống tới kết cục truyện!

Thậm chí mấy lần ở bên ngoài còn chiếm được một chút chỗ tốt.

Trong cốt truyện, chỉ vì để Tống Nhã Thiến không được vui vẻ, làm cô ta cảm thấy tự ti trước mắt nam chính ——

Có lẽ là do thiên phú ngự thú của cô không bằng những nữ phụ khác, lại có thú khế ước cấp bậc hơi thấp, cô vẫn luôn cố gắng làm mất mặt người chị họ này trước mặt nam chính.

Thiên phú và thân phận của cô ta không có cách nào thay đổi, chỉ có cấp bậc thú khế ước này… Bây giờ không phải một cơ hội tốt sao? Chỉ cần hôm nay Tống Nhã Thiến cầm giá mai thủy linh quả đi, không phải tất cả mọi người đều có thể vui vẻ hay sao!

Trong mắt Tống Ngu lộ vẻ chân thành, tròng mắt ướt nhẹp giống như một con mèo nhỏ mềm mại còn chưa dứt sữa.

Có thể do gương mặt chân thành cùng lông mi dài còn dính nước mắt của cô rơi vào mắt Tống Nhã Thiến làm lòng cô ta cảm thấy ấm áp, càng kiên định với suy nghĩ trong lòng: Mọi người đều là người một nhà! Tứ phẩm linh quả cho ai mà chả như nhau?!

Tống Nhã Thiến đỡ cánh tay Tống Ngu, vô cùng kiên định nhìn Tống Ngu nói: “Tiểu Ngu, chúng ta là người một nhà. Cái gì cũng phải chú trọng tới lợi ích cá nhân thì sao có thể được coi là người một nhà nữa? Người một nhà chính phải phải ủng hộ lẫn nhau, như thế mới có thể coi là người một nhà.”

Tống Nhã Thiến hơi rũ mi mắt, gò má ứng đỏ.

Nhưng cô ta vẫn quyết định phóng khoáng nói những lời trong lòng ra.

“Tiểu Ngu, không ngại nói thẳng với em, trước kia chị vẫn luôn cảm thấy chị có thiên phú tốt, càng nên được sử dụng giá mai thủy tinh linh quả kia… Nhưng vừa rồi nghe những lời em nói với ông nội, chị lại có một suy nghĩ khác…”

Cô ta kéo tay Tống Ngu, nhìn về phía Tống lão gia tử ngồi ở vị trí đầu tiên, nghiêm túc nói: “Ông nội, ngài vẫn luôn nói trên dưới Tống gia chúng ta là một chỉnh thể. Nhưng nếu là một chỉnh thể thì sao có thể vứt bỏ những người khác trong nhà chứ?”

Tống lão gia tử ngẩn ra, ánh mắt hướng về phía Tống Nhã Thiến.

“Nếu nhà chúng ta không có ngự thú sư, con cảm thấy chúng ta có thể giống như thời cổ đại, mọi người cùng cố gắng dưỡng ra một ngự thú sư.”