Chương 26: Tôi phải làm cá mặn (26)

Tốc độ chạy của xe riêng rất nhanh, hơn nữa trường học cũng cách trường không xa lắm, hai chị em Tống Ngu nhanh chóng đến gần trường. Chỉ là tới ngã tư gần trường nhất, tài xế liền tìm một góc ít người qua để đậu xe lại.

Một tay Tống Kỳ cầm cặp sách, cửa vừa mở ra, cũng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

Tống Ngu theo bản năng nhấc chân định đuổi theo.

Nhưng trong đầu cô lại nghĩ tới một chuyện khác. Lúc này cô mới nhớ ra lý do vì sao quan hệ của nguyên thân và Tống Kỳ không tốt.

Đầu năm học trước, hai người đã thống nhất sẽ không xuống xe cùng một chỗ nữa.

Tuy cả hai bên đều cố tỏ ra không thân thiết gì với đối phương nhưng thật ra vẫn có một vài chỗ lộ rõ.

“Xem ra sau này muốn quang minh chính đại nói với em trai — ‘Em trai cố gắng lên, sau này chị đều dựa vào em cả’, thì vẫn còn phải cố gắng hơn nữa mới được.” Tống Ngu nháy mắt mấy cái, nhìn về phía cái đầu nhím màu trắng vừa mới rời đi kia, yên lặng cảm thán nhiệm vụ của bản thân cao cả.



Cửa xe đóng lại, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh về phía trước.

Theo dòng xe cộ, Tống Ngu nhìn thấy rất nhiều học sinh lưng đeo cặp sách, cả một vùng toàn là đầu người.

Trong những học sinh này, có người từ trên xe bus đi xuống, có người từ xe riêng trong nhà bước xuống, còn có một phần nhỏ học sinh là được dị thú đưa tới. Những người được dị thú đưa tới đều sẽ dẫn đến không ít ánh mắt của các học sinh xung quanh.

Nhưng trong đó, làm người khác chú ý nhất chính là nhóm trưởng bối của các học sinh lớp mười hai đứng ở trước cửa trường học nói chuyện với con cái họ, thần sắc vô cùng khẩn trương.

Cùng với nhóm người quân nhân mặc quân trang nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt…

trên người nhóm quân nhân không có súng đạn, cũng không có bất kỳ loại vũ khí nào khác. Thậm chí bọn họ còn đứng chung một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Vừa nói vừa cười, trong miệng còn ngậm bánh bao. Nhưng đám người ở đây không có bất kỳ một ai dám coi thường bọn họ!

Chỉ vì nhóm người đó đều là ngự thú sư của quân khu sáu thuộc tỉnh Giang Nam!

Cũng chính là những người trong đội ngũ hộ tống ấu tể dị thú, bố trí khế ước tràng quán cả một đêm.

Thậm chí có không ít học sinh cũng trưởng bối trong nhà đều hướng ánh mắt hâm mộ về phía họ.

Khác với thi vào trường đại học, loại chuyện mới bắt đầu khế ước dị thú không tồn tại tệ nạn ăn gian.

Tất cả các học sinh lớp mười hai có thể khế ước với dị thú hay không, có thể khế ước với dị thú như thế nào, chỉ có thể nhìn vào thiên phú, xem vận khí, cùng với xem năng lượng có thích hợp hay không.

Hai cái trước thì không nói, cái sau tuy nói có chút không được công bằng cho lắm…

Có thể tự nuôi dị thú của bản thân chính là một chuyện cực kỳ tốn tinh lực và tiền bạc.

Không có tiền bạc chống đỡ, trừ khi thiên phú và vận khí có thể xếp vào hạng bùng nổ, nếu không thì dị thú tư chất cao đi theo bọn họ chính là đang lãng phí tài nguyên xã hội.

Cho nên hàng năm đến ngày phát dị thú, trường học không chỉ không bắt buộc thi trong không gian khép kín.

Thậm chí còn hoan nghênh học sinh lớp mười, lớp mười một sau khi tan học có thể đứng từ xa nhìn các đàn anh đàn chị ‘câu’ dị thú!

Nhưng mà để giữ trật tự, gia trưởng chỉ có thể chờ ở ngoài cổng trường giống như thường ngày.

Khẩn trương, mong đợi, thấp thỏm, hưng phấn, gần như chỉ cần dùng mắt thường là có thể thấy được ở khắp mọi nơi trên đường, cổng trường, trong sân trường.

Tống Ngu cũng chịu ảnh hưởng theo, vừa thổn thức vừa kéo cửa xe ra, “Cũng may mình không định làm ngự thú sư, cả cái thành phố Giang Hoài này ít nhất cũng phải có khoảng năm ngàn học sinh lớp mười hai.”

Đi tới cổng trường, Tống Ngu liếc nhìn lại, thậm chí còn có thể thấy có mấy gia trưởng còn đang nhét linh thực linh khoáng vào lòng con cái.

“Bước đầu tiên để trở thành ngự thú sư, phải tiêu hủy mười triệu…”

Tống Ngu nháy mắt mấy cái, không khỏi cảm thấy xúc động, “Tống gia vẫn chỉ là một nhà giàu tầm trung trong thành phố hạng ba này thôi, cũng không biết ở những thành phố hạng hai hoặc thành phố hạng một kia. Qua một cấp thì tình huống ở đó sẽ như nào…”

Nếu Tống lão gia tử và cha Tống mẹ Tống trực tiếp cho cô tiền thay vì linh quả linh mật, trên thực tế có lẽ đủ để cô nằm nhà cả đời rồi…

“Quả nhiên vẫn là làm người bình thường tốt.”

Tống Ngu sờ cằm, trong lòng thầm nói, “Vậy nếu sau này mình trở thành ngự thú sư, không phải Tống gia mỗi lần cũng chỉ cho mình chừng ấy tiền đấy chứ? Vậy không phải mấy cái áp lực như núi kia vẫn đè lên người mình hay sao?”

Hôm nay trên báo Giang Nam có nói đến tông sư cấp bảy kia, ước chừng cũng phải tiêu tốn tới 22 tỷ.

Tống Ngu run cầm cập, bả vai hơi run lên, như vậy có bán cô đi cũng không đủ tiền để trả đâu.