Văn án: Lạc Thi được mệnh danh là viên ngọc quý trong giới thượng lưu thành phố Kinh Hải, cô lạnh lùng cao quý tựa như tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy trong viện bảo tàng, mỗi cử chỉ hành động của cô đề …
Văn án:
Lạc Thi được mệnh danh là viên ngọc quý trong giới thượng lưu thành phố Kinh Hải, cô lạnh lùng cao quý tựa như tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy trong viện bảo tàng, mỗi cử chỉ hành động của cô đều như chong chóng đo chiều gió, thu hút sự chú ý của mọi cô chiêu trong giới thượng lưu.
Người con gái xinh đẹp tuyệt vời như vậy lại có hai khuyết điểm.
Một là thời đại học từng nói chuyện yêu đương với một nam sinh viên nghèo.
Hai là năm hai mươi ba tuổi ấy, bị cha mình đuổi ra khỏi cửa, tuyên bố sẽ không cho cô một xu tài sản nào.
Giới nhà giàu nghị luận sôi nổi, tự hỏi không biết bóng hồng được nuông chiều từ bé này, sẽ rơi vào bình hoa nhà ai, mặc người ngắm nhìn đây.
…
Phó Dư Thâm trở lại thành phố Kinh Hải sau bảy năm xa cách, vô số người trong tầng lớp thượng lưu muốn tiếp cận vị nhân tài khoa học kỹ thuật mới nổi, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng này, nhưng anh lạnh lùng bạc tình, thủ đoạn tàn nhẫn, lý trí như một cỗ máy tinh vi không bao giờ mắc sai lầm.
Tại buổi tiệc trên du thuyền, một vị đức cao vọng trọng trong giới ý định giật dây bắc cầu cho anh với Lạc Thi.
Đối diện với gương mặt đẹp như hoa xuân của người con gái đó, chàng trai chỉ nhìn lướt qua, rồi nhẹ nhàng hạ mắt xuống, lạnh giọng cắt lời:
“Không cần ngài quan tâm, giữa chúng tôi không thể nào có khả năng được.”
Mấy tháng sau.
Hai người lần nữa gặp lại nhau trong một buổi yến hội.
Lạc Thi ngã vào bùn đất, bị người làm nhục giữa đám đông, nhưng không ai lên tiếng bảo vệ cô.
Yến hội kết thúc, cô đứng một mình trên bậc thang đợi xe, bóng lưng gầy gò trong đêm mưa lớn có vẻ mong manh dễ vỡ.
Phó Dư Thâm và bạn mình đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng dừng sau lưng cô, người bạn nghiền ngẫm tâm tư của anh, thử đoán ý:
“Tổng giám đốc Phó, trời lạnh như thế này, tiện thì đưa người ta đi một đoạn được không?”
Phó Dư Thâm dời tầm mắt khỏi cần cổ trắng nõn của cô, vẻ mặt vô cảm.
“Bộ tôi nợ cô ấy gì sao?”
Năm phút sau, cửa sổ chiếc Maybach chậm rãi hạ xuống trước mặt Lạc Thi.
“Em chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Năm đó lúc bỏ tôi không phải rất có năng lực sao?”
Phó Dư Thâm nghĩ, đáng lẽ anh nên trả thù cô, làm nhục cô.
Đúng vậy, anh nên làm như thế.
Tuy nhiên, đêm hôm ấy anh vẫn bung dù bước xuống xe, rũ mắt nhìn cô, thấy chóp mũi phiếm hồng và đôi mắt ướt dầm dề, lại khoác áo của mình lên cho cô, thì thầm:
“Đi theo tôi. Tôi có thể khiến những kẻ nhục nhã em phải hối hận.”
[Hoá ra đã ngần ấy năm mà tôi vẫn mê muội không tỉnh, không phải em không thể.]
[Hướng dẫn xem trước:]
1. Phong cách ngọt ngược, đoạn trước có vài ký ức hơi tồi tệ, nhưng nói tóm lại là bánh kem nhỏ bảy phần ngọt ba phần ngược nha~
2. Nam chính là lớp trưởng ban nam, sau khi nữ chính và nam chính chia tay, trong lúc đó có một thời gian ngắn kết giao với người con trai khác.
3. Nữ chính thân thế trong sạch, không phải con ngoài giá thú, cốt truyện về sau sẽ bật mí.
4. 1vs1 cả hai đều sạch
Tag: Ngôn tình đô thị, hào môn thế gia, yêu sâu sắc, gương vỡ lại lành
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lạc Thi, Phó Dư Thâm
Hóng