Chương 7

Cả bàn dài dường như bị người nhấn nút tạm dừng.

Tiếng sóng xa xa khiến khu vực xung quanh chiếc bàn dài càng lúc càng yên tĩnh, chỉ còn lại vô số ánh mắt bối rối đan xen.

... Tình huống gì đây trời?

Lạc Thi cũng sửng sốt một lúc, không biết Phó Dư Thâm đang suy nghĩ gì.

Cuộc chia tay của bọn họ không xem là vui vẻ.

Phó Dư Thâm không phải là người có trí nhớ kém, hơn nữa anh kiêu ngạo đến mức sẽ không bao giờ đưa mặt ra để cô giẫm đạp.

Người đàn ông vừa mới cười nhạo và chửi lớn tiếng khiến sắc mặt Lạc Thi lúc xanh lúc đỏ, nửa ngày mới khẽ nghiến răng nghiến lợi:

"Tổng giám đốc Phó và cô Lạc... quen nhau?"

Phó Dư Thâm: "Quen nhau."

Lạc Thi: "Không quen."

".... Năm đó cô Lạc là hoa khôi giảng đường đại học Kinh Hải." Phó Dư Thâm lạnh lùng nhìn cô: "Đương nhiên cô Lạc không nhận ra tôi là chuyện bình thường."

Đều nói đến mức kiêu ngạo như này, nếu Lạc Thi nói cô không quen biết anh thì ít nhiều không nể mặt.

Cô cười nhạt nói:

"Làm sao có thể, Tổng giám đốc Phó là bạn học nổi tiếng ơ đại học Kinh Hải, mấy năm trước còn quyên góp cho đại học Kinh Hải một tòa cơ sở. Tôi còn có một đàn em lớp dưới là fan hâm mộ của anh, cậu ấy nói với tôi lần trước đi nghe tọa đàm của anh mà không xin ký tên được nên vẫn luôn hối tiếc."

Cảnh Duệ ở một bên xem náo nhiệt cũng gây rối:

"Nếu như vậy, Tổng giám đốc Phó, vui lòng cho người đàn em này một chữ ký đi."

Phó Dư Thâm không nói gì, chỉ liếc nhìn nụ cười lịch sự và xa cách của Lạc Thi, anh ngẩng đầu một hơi uống cạn sạch cả ly rượu.

Mấy người xung quanh nhìn nhau.

Chẳng ai ngờ rằng trò chơi mà họ bày ra hôm nay vốn để chê cười Lạc Thi, cuối cùng lại trở thành mai mối cho cô, nếu Lạc Thi thực sự phát triển mối quan hệ với Phó Dư Thâm, thì...

"À, ông Sầm và bà Sầm đang phát biểu ở bên dưới rồi."

Có người lớn tiếng ngắt lời, chỉ vào tầng dưới boong thuyền.

Lấy cớ này, người thứ hai trên bàn dài cũng vội vàng đứng dậy di chuyển đến lan can, giả vờ như đứng xem náo nhiệt để rời khỏi bàn. Bọn họ sợ bị Phó Dư Thâm bắt trở về nhận lỗi với Lạc Thi.

Kỷ niệm đám cưới vàng, trên boong thuyền chật kín người, pháo hoa nhỏ đột nhiên bắn lên trời, thu hút sự chú ý của mọi người.

Thế nên gần như không ai để ý…

Ngay khi Lạc Thi chuẩn bị di chuyển ghế để rời đi thì đột nhiên bị một cánh tay dài kéo qua, cả người và ghế bị kéo lại.

"Còn muốn diễn bao lâu nữa?"

Giọng nói trầm thấp bên tai cô hệt như tuyết rơi từ cây tuyết tùng vào mùa đông, mang theo chút lạnh lẽo.

Khoảng cách quá gần, Lạc Thi dường như ngửi thấy mùi thơm của rượu ngải cứu sau khi cạo râu, cánh tay họ chạm vào giữa tay vịn, nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút, thấm vào làn da mát lạnh của cô dưới lớp áo sơ mi.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, cảm giác dường như ngay cả tiếng máu chảy dưới mạch máu cũng có thể nghe được rõ ràng.

Lấy lại tinh thần, Lạc Thi không tiếng động rời khỏi anh, cô ngồi thẳng lên rồi nói với vẻ mặt lạnh lùng:

"Kỹ năng diễn của tôi kém, không để Tổng giám đốc Phó thưởng thức buổi diễn được, thật sự có lỗi."

Phó Dư Thâm bình tĩnh nhìn cô:

"Em cho rằng tôi tới xem kịch?"

"Không phải xem kịch, vậy là ôn lại chuyện cũ à?"

Phó Dư Thâm nhìn cô gái đang ngồi ngay ngắn trước mặt, xương cổ tay gầy gò đặt trên tay vịn, trong chớp mắt, anh thật sự muốn bóp lấy cánh tay nhỏ bé yếu ớt đó, nghe tiếng xương cốt vỡ vụn giòn vang.

Không biết làm vậy, liệu cô có thể cảm nhận được chút nào nỗi đau đớn mà anh từng phải trải qua không.

"À, ôn chuyện cũ." Phó Dư Thâm nhếch môi, giọng nói không chút ấm áp: "Coi như vậy đi, chúng ta cũng có... bảy năm không gặp, phải vậy không?"

Lạc Thi sửng sốt một chút mới phản ứng lại.

Bảy năm, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi à.

Tầng dưới boong thuyền vang lên tiếng nhạc và tiếng vỗ tay liên tiếp, con trai cả nhà họ Sầm đang phát biểu trên sân khấu: "Kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới, năm mươi năm tương thân tương ái, năm mươi năm thăng trầm, đời người có thể trải qua bao nhiêu lần năm mươi năm...."

Lạc Thi nhìn đám đông phía xa, nhưng trái tim cô lại như một vùng biển im lặng quá mức, chỉ để lại những ký ức vướng víu và những suy nghĩ phức tạp cứ lặp đi lặp lại.

Hồi lâu cô mới hồi phục lại tinh thần, nhưng đã quên mất câu hỏi của Phó Dư Thâm, nên cô chỉ có thể bất an đáp lại:

"Hình như là thế."

Ánh mắt của Phó Dư Thâm lạnh hơn cả gió biển mặn.

"Cũng đúng, dù sao chuyện đã xảy ra lâu như vậy, cô Lạc nhớ không ra cũng là chuyện bình thường."

Anh ngửa đầu uống cạn ly Whisky.

Mùi rượu mạnh tràn ngập, nhưng ánh mắt anh lại nghiêm túc nhìn Lạc Thi.

"Vậy chúng ta nói chuyện gần đây đi, vừa rồi bọn họ nói gì vậy? Ồ, bạn trai hiện tại của em, hình như tên là… Đoạn Trì…"

Lạc Thi có thể cảm nhận được sự khinh thường của anh khi nói ra tên Đoạn Trì, cô khẽ cau mày.

"Cháu trai nhà họ Đoạn có bao nhiêu anh chị em? Khoảng thời gian trước, có tin tức rằng ông cụ Đoạn đã phân chia tài sản gia đình, cha anh ta được chia cho mấy công ty con nhà họ Đoạn điều kiện hoạt động chỉ ở mức trung bình. Bàn chuyện cưới hỏi với anh ta, em không sợ bị ham muốn tài sản sao?"

Giọng điệu của anh rất thoải mái, như thể đang trò chuyện với một người bạn cũ, nhưng mỗi lời anh nói ra đều kẹp dao giấu kiếm, sắc bén như muốn uy hϊếp điểm yếu người ta.

Hô hấp của Lạc Thi chợt gấp gáp, ý nghĩ rời đi vang vọng trong đầu nhưng lý trí lại ngăn cô xấu hổ bỏ chạy.

Vì thế cô bình tĩnh nói: "Đoạn Trì có sự nghiệp của mình."

Phó Dư Thâm cười nhạo không chút che giấu: "Mười lần hết chín lần thất bại cũng được coi là sự nghiệp?"

"Tất nhiên, sao có thể so sánh với Tổng giám đốc Phó chứ." Lạc Thi hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười đàng hoàng: "Nhưng cho dù có phải bồi thường thì cũng tốt hơn cuộc sống của hầu hết mọi người mà. Thăng trầm trong cuộc sống cũng bình thường, vợ chồng chưa cưới nên hỗ trợ lẫn nhau."

Nụ cười chế giễu trên khuôn mặt Phó Dư Thâm biến mất.

Hỗ trợ lẫn nhau.

Anh thật sự không nghĩ tới sẽ nghe thấy lời nói này từ miệng Lạc Thi.

Anh cho rằng cô sinh ra là bông hồng quý giá nhất trong vườn hoa, sẽ không bao giờ phải trồng vào vùng đất cằn cỗi.

Nhưng lại không nghĩ rằng bông hoa hồng hết sức kiêu sa này lại có một ngày sẵn sàng trở thành loài hoa dại sống cùng cỏ dại ven đường.

Hoá ra chỉ là cô không muốn sống cùng anh dù khó khăn hay vất vả.

Lời nói nhiệt tình của người dẫn chương trình phát ra từ những chiếc loa trên boong thuyền: "... Vợ chồng cùng nhau chia sẻ tình yêu, mưa gió chịu chung hoạn nạn, cùng tổ chức đám cưới vàng, chân tình vĩnh viễn không đổi thay."

Tiếng vỗ tay nhiệt tình khiến sự im lặng xung quanh hai người càng rõ hơn.

"Xem ra hai người tình cảm rất tốt, chúc mừng em đã tìm được một bạn đời môn đăng hộ đối."

Giọng điệu của Phó Dư Thâm không nghe ra cảm xúc tức giận nào, có lẽ đây là câu bình tĩnh nhất mà anh nói với cô kể từ khi họ lên thuyền.

Cổ họng Lạc Thi đột nhiên nghẹn lại, trong lòng cô dâng lên một cơn đau khó tả, nó bao bọc lấy trái tim, cô vẫn ngồi ở đây nhưng cảm thấy mình như sắp chết đuối.

"... Cảm ơn." Cô gần như máy móc trả lời.

Trận pháo hoa hoành tráng này kéo dài rất lâu, có người nằm bò nơi mép thuyền quay lại, nhìn thấy Lạc Thi và Phó Dư Thâm đang ngồi cạnh nhau.

Do dự vài giây, cô ấy kéo hai người bạn đi lại với nụ cười trên môi.

"Tổng giám đốc Phó!"

Cô gái váy hồng kéo bạn thân của mình ngồi xuống phía đối diện Phó Dư Thâm.