Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh chỉ yêu mình em. - Chúng ta là anh em đấy. Anh hiểu không? Cô khóc nấc lên, tấm thân gầy run lên theo từng đợt nấc. Anh đau, cô cũng đau lắm chứ. Bao nhiêu lâu nay, hai …
Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh chỉ yêu mình em.
- Chúng ta là anh em đấy. Anh hiểu không?
Cô khóc nấc lên, tấm thân gầy run lên theo từng đợt nấc. Anh đau, cô cũng đau lắm chứ. Bao nhiêu lâu nay, hai người cứ đuổi vờn lẫn nhau, cái tôi quá to mà không nhận ra rằng mình đã yêu từ lâu. Đến khi cả hai cùng hiểu ra rằng không thể sống thiếu nhau thì lại biết một sự thật đau đớn này.
- Không ai thay thế được em trong trái tim anh cả.
- Chúng ta là hai đường thẳng song song không thể chạm nhau anh à. Em sẽ tập quên mọi thứ thuộc về anh. Hãy mở lòng mình ra, anh sẽ tìm được một người con gái tốt hơn em. Em mãi là em gái tốt của anh.
- Em nói dứt là dứt được sao? Anh kéo cô vào ngực và ôm chặt lấy cô.
- Anh sẽ không cho phép ai làm tổn thương em cả.
Cô đẩy anh ra. Chưa bao giờ cô thấy mình mạnh mẽ như lúc này.
- Buông tay đi anh, đừng để bố và mẹ em biết chúng ta ở bên nhau trong thời gian vừa qua.
Anh ngây ngốc đứng im nhìn cô, cô mạnh mẽ hơn anh tưởng, bao lâu nay anh luôn chiếm hữu cô, nghĩ cô là cô gái mềm yếu. Không ngờ trước hoàn cảnh này cô mãnh mẽ hơn anh rất nhiều.
- Anh không thể quên được em thì sao?
Cô không nói gì trước câu hỏi của anh, cô kéo vali rời đi, trong lòng hỗn độn. Ngoài trời bỗng đổ mưa, mưa như trút nước. Trời dường như cũng muốn khóc thay cho cuộc tình ngang trái của cô và anh.
Hồng nhan bạc phận. Mẹ cô bạc phận hết gần cả một đời, mẹ vừa tìm thấy bố người đàn ông mẹ dành một đời để chờ. Còn cô với anh vừa xác nhận tình cảm dành cho nhau vậy mà….Ông trời thật trớ trêu.