Chương 1
“Tiểu Minh, con thích ai nhất ?”
“ Là mẹ.”
“Yêu nhất là ai ?”
“ Chính là chị nhỏ.”
Lần đầu tiên nghe xong , thần sắc Chung mẹ kinh ngạc không nói nên lời.
Một năm này , Chung Duệ Minh năm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp hào quang chói lọi như thiên sứ giáng trần. Cả nhà ba đời kinh thương ( buôn bán ; kinh doanh ), là gia tộc làm ăn lớn ,gia sản coi như cũng phú quý ; cha mẹ , thân thích tướng mạo đều bình thường, sau khi sinh hạ Duệ Minh , cả nhà sợ hãi than không thôi.
Nếu không phải Chung Duệ Minh chào đời có Chung ba ba ở bên cạnh , thực sự không thể không hoài nghi ôm nhầm đứa nhỏ của người khác.
Duệ Minh vừa mới sinh ra, da thịt phấn nộn tuyết trắng, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, còn không chờ bác sĩ đánh vào mông (**) , khóe miệng mũm mĩm hơi hơi nở nụ cười đáng yêu.
(**) đỡ đẻ phải “tét” vào mông để kí©h thí©ɧ trẻ cất tiếng khóc đầu đời
Nụ cười ngây ngô đáng yêu này lập tức làm phòng sinh một mảnh trắng xóa buồn tẻ nhất thời tràn ngập ánh sáng nhu hòa hòa lẫn không khí vui mừng phấn khích .
Hết lòng tin theo đạo Thiên Chúa giáo bác sĩ vội vàng quỳ xuống, thanh âm lầm bầm khẩn thiết vang lên : “Đây là thần hiển linh ! Thiên sứ hạ xuống phàm trần !”
Đứa bé xinh đẹp dần dần lớn lên, tính tình thông minh lanh lợi ,nhu thuận là niềm kiêu ngạo tự hào của cả nhà.
Chung mẹ từ ngày sinh hạ Duệ Minh hiện tại đã ba mươi lăm tuổi, là người đảm nhiệm chính trong xí nghiệp gia tộc , lại là dâu cả trong dòng họ, cơ hồ sau khi tịnh dưỡng trong tháng ( ở cử ;ngày sinh nở ) liền lập tức bận rộn vùi đầu vào xử lý đống công việc trong văn phòng.
Người trông nom Duệ Minh, trừ bỏ bảo mẫu bên ngoài, cách vách cũng giúp không ít việc. Mà hàng xóm bên cạnh Duệ Minh chỉ có Ngọc Hàn cũng là con gái một trong nhà chơi cùng, liền trở thành bạn tốt, so với Duệ Minh lớn hơn bốn tuổi.
Chung mẹ nghĩ rằng, đứa nhỏ mới năm tuổi làm sao hiểu được cái gì là “Yêu” ? Chỉ là ngày ngày ở chung, cảm thấy đặc biệt thân mật thôi. Chung mẹ rất nhanh vứt bỏ suy nghĩ rối rắm này ra sau đầu.
Qua vài năm, Duệ Minh trổ mã càng thanh tú phiêu dật, dần dần giống bộ dáng thiếu niên chững chạc, cơ hồ luôn làm cho người khác nhìn vào đình chỉ hô hấp . Chung ba ba thường lo lắng hắn sẽ gặp những tên biếи ŧɦái quấy rầy, sớm đưa hắn đi học không thủ đạo [ 1 ] đề phòng có chuyện bất trắc .
[ 1 ] còn gọi là Karate hay Karate-Do một môn võ thuật truyền thống của vùng Okinawa (Nhật Bản). Karate là nghệ thuật chiến đấu với các đòn đặc trưng như đấm, đá, cú đánh cùi chỏ, đầu gối và các kỹ thuật đánh bằng bàn tay mở. Trong Karate còn có các kỹ thuật đấm móc, các kỹ thuật đấm đá liên hoàn, các đòn khóa, chặn, né, quật ngã và những kỹ thuật đánh vào chỗ hiểm. Để tăng sức mạnh cho các động tác tấn đỡ, Karate sử dụng kỹ thuật xoay hông hay kỹ thuật kime, để tập trung lực năng lượng toàn cơ thể vào thời điểm tác động của cú đánh.
Tuy rằng hiểu chuyện nghe lời như trước, nhưng trong lòng Chung mẹ luôn hoài niệm lúc tiểu Duệ Minh còn nhỏ thường kêu “Mẹ mẹ”.
“Tiểu Minh trưởng thành, không còn nói thích mẹ nhất .” Công tác một ngày mệt mỏi Chung mẹ liền ngồi phịch ở trên sofa, cho dù con trai yêu quý đến phòng khách bồi bà , Chung mẹ vẫn là không nhịn được tùy hứng một chút.
Vừa rồi hắn cười rộ lên như một thiếu niên chững chạc trưởng thành sớm, “ Người con thích nhất là mẹ .”
“Yêu nhất là ai ?”
Hắn cúi đầu mỉm cười, nhè nhẹ vỗ về trang sách, “Con yêu nhất là chị nhỏ.” Tuy rằng vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thẳng thắng thừa nhận.
Lúc này ,Chung mẹ mới cảm thấy vấn đề dần nghiêm trọng.
Tiểu Minh vừa mới tiến vào thời thanh xuân ( tuổi dậy thì ) .….. Mến mộ khác phái là chuyện bình thường. Phòng Ngọc Hàn ở cách vách, đương nhiên gần chỗ ban công………………………..
Nhìn xem mới mười bốn tuổi vừa vặn bằng tuổi con trai của người bạn , bà bất an đi tìm bạn tốt thương lượng.
Sau khi kể rõ đầu đuôi câu chuyện , bạn tốt lại cười đến tiền phủ hậu ngưỡng [ 2 ], “Tiểu Minh thật sự nói với cậu như vậy? Hắn sớm lẽo đẽo theo Ngọc Hàn nhà mình nói qua, muốn Ngọc Hàn chờ hắn lớn lên, nhất định không được quen bạn trai khác.”
[ 2 ] cười đến nỗi hết gập người ra phía trước rồi ngửa người ra phía sau or té trước ngã sau .
“Ngọc Hàn nói sao ?” Nhận ra con mình trưởng thành sớm cũng có một mặt trẻ con ngây ngô như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Ngọc Hàn nói………” Bạn tốt cười đến lau nước mắt nửa ngày, “『 tiểu quỷ, ai để ý ngươi?』 bất quá mình rất khâm phục Tiểu Minh nhà cậu rất có chí khí nha, hắn nói:『 hiện tại còn là tiểu quỷ, nhưng khi tôi lớn lên sẽ không còn là tiểu quỷ nữa .』”
Thiếu niên thiếu nữ thật sự là đáng yêu, thế giới này bởi vì có bọn họ, mới tràn ngập màu sắc đẹp đẽ như vậy .
Thời điểm Duệ Minh bước vào trung học, Chung ba ba vì mở rộng sự nghiệp, quyết định dọn nhà chuyển đến Newyork , gia gia hắn không cho phép người trong gia tộc phân tán mỗi người một nơi, kiên trì không cho Duệ Minh một mình ở lại Đài Loan chờ thi đại học.
“Đứa nhỏ,” Chung ba ba tuy rằng luôn bận bịu trong công việc, nhưng đối với Duệ Minh hết mực quan tâm chưa từng lơ là , “Tư chất của con không nên lãng phí bó buộc ở Đài Loan. Ở nước Mĩ , khả năng của con bước chân vào đại học là dễ dàng , trường học ở Đài Loan cho con nhảy hai cấp còn chưa xứng với tư chất của con , lại có người dám nghi ngờ con là dựa vào đặc quyền mới vào được, đây là đạo lý gì chứ ?
“Cha mẹ chưa bao giờ quản tương lai con muốn làm gì, cho dù làm nghệ thuật gia ; học giả, Chung gia chẳng lẽ không nuôi nổi một thiên tài ? Chúng ta thực sự không đành lòng nhìn con lãng phí tương lai ở Đài Loan………………Mở rộng sự nghiệp là thật, nhưng mà nguyên nhân chủ yếu cũng là vì con ……”
Yêu nghệ thuật là phải kiên định bước trên con đường mình đã chọn, nhưng đồng thời cũng phải biết ơn cha mẹ cả đời đã góp phần tạo nên lý tưởng của mình .
Nhưng tuổi hắn còn trẻ , cứ suốt ngày chau mày rối rắm , Chung mẹ tuy lo lắng nhưng cũng không thể làm gì muốn để hắn tự do quyết định, chỉ có thể ôm bờ vai của hắn.
“Mẹ,” hắn trưởng thành đã so với Chung mẹ cao hơn một cái đầu, “Con biết người cùng ba ba khổ tâm…………… Chính là con không bỏ xuống được…………….. Con không rời được Ngọc Hàn. Điểm trong lớp của cô ấy không cao , toàn dựa vào mánh khóe để vượt qua, không có con để ý Ngọc Hàn học bài…………… Con sợ cô ấy sẽ rớt trước khi bước vào cửa đại học năm thứ nhất .”
Lần đầu tiên, mẹ nghe được Duệ Minh kêu một tiếng………… “Ngọc Hàn”.
Đứa nhỏ này………… Từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, tâm tư vẫn luôn đơn thuần kiên định đến tận bây giờ?!
“Vậy con có còn thích mẹ nhất …………….. Yêu Ngọc Hàn nhất sao?”
Mặt hắn nổi lên ráng đỏ nhàn nhạt , khẽ mỉm cười, ngượng ngùng lại dứt khoát thừa nhận: “Phải, con yêu Ngọc Hàn nhất.”
Thật sự là không thể hiểu nổi……
——————————————————
Thời gian xoay vần cũng không có làm phai nhạt tình cảm của hắn đối với Ngọc Hàn, ở nước Mĩ, cá tính phóng khoáng dễ gần của hắn rất nhanh đã quen được một đoàn bằng hữu quốc tịch khác , thiếu nữ nước Mĩ khêu gợi nóng bỏng đến kinh người, như đóa hoa hồng nở rộ lan tỏa mùi thơm ngào ngạt , nói chuyện cởi mở , nhiệt tình như lửa .
Dù có đem về nàng dâu tóc vàng………………… Chung mẹ cùng Chung ba ba đều đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng Duệ Minh hầu hết lại đối xử nhàn nhạt, không phân biệt nam nữ, trò chuyện thân thiết như nhau không đi quá giới hạn , cũng đồng thời bảo trì khoảng cách lễ phép có phần xa cách .
“Cho dù đối tượng của con là người ngoại quốc……….. cha mẹ cũng không ngăn cản ,chúng ta cũng không phải là hai lão nhân ; lão thái bà ngoan cố, chỉ cần con thích …………….”