Dịch giả: Mạn Quy Tình trạng bản gốc: Hoàn 82 chương Văn án Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm kết hôn với nhau, nhưng hai người lại tựa như bạn sống chung nhà, thế nên Ôn Trĩ muốn ly hôn, muốn chấm dứt hôn nhân …
Dịch giả: Mạn Quy
Tình trạng bản gốc: Hoàn 82 chương
Văn án
Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm kết hôn với nhau, nhưng hai người lại tựa như bạn sống chung nhà, thế nên Ôn Trĩ muốn ly hôn, muốn chấm dứt hôn nhân nhạt nhạt nhẽo, đáng buồn này.
Ôn Trĩ là minh tinh, Tư Minh Trầm là người làm ăn, xuất thân hào môn, không có nhiều điểm tương đồng cũng là đương nhiên.
Lúc Ôn Trĩ đề nghị ly hôn., ư Minh Trầm đang làm việc, đôi mắt bình tĩnh không chút cảm xúc: "Tôn trọng ý kiến của em."
Tin tức ly hôn lập tức nhanh chóng lan truyền, bạn tốt của Ôn Trĩ kinh hô: "Cậu điên rồi? Không có Tư Minh Trầm, Ôn gia của cậu con có thể chống đỡ bao lâu?"
Ôn Trĩ phàn nàn: "So với việc mỗi ngày về nhà nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn, lang thang đầu đường còn tốt hơn."
Quẳng điện thoại xuống, Ôn Trĩ đang chuẩn bị chúc mừng độc thân, sau đó không may xảy ra tai nạn xe cộ. Lần nữa tỉnh lại, kí ức của Ôn Trĩ bị rối loạn, trở lại giai đoạn học sinh cấp ba thah xuân mỹ mạo.
Hắn nhìn gương nhéo nhéo mặt: "Thật non."
Chính vào thời điểm kỉ niệm Tư Thị tròn năm, Tư Minh Trầm với tư các là chủ tịch hội đồng quản trị đã thu hút nhiều sự chú ý. Trước tin đồn ly hôn gần đây, giới truyền thông đã nhân cơ hội đặt câu hỏi: "Nghe nói ngài lại độc thân, có thật không?"
Ánh mắt Tư Minh Trầm lãnh đạm, còn chưa mở miệng, Ôn Trĩ thanh xuân dạt dào trong đồng phục học sinh xuất hiện, giống như con bướm nhào vào l*иg ngực Tư Minh Trầm trước con mắt bao nhiều người, "Chồng ơi, em rất nhớ anh."
Tư Minh Trầm cúi người ôm eo y, hơi thất thần: "Tôi cũng nhớ em."
Lời đồn ly hôn tự sụp đổ.
*
Ôn Trĩ mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại phát hiện mình và học trưởng cao lãnh Tư Minh Trầm mình thầm mến nhiều năm đã kết hôn, sau khi kinh hỉ qua đi lại phá hiện Tư Minh Trầm có hơi lạnh nhạt.
Thế là Ôn Trĩ sử dụng tất cả vốn liếng bắt đầu thả thính Tư Minh Trầm.
Tắm rửa xong, cậu sẽ lộ ra xương quai xanh trắng nõn nhờ Tư Minh Trầm giúp cậu cầm áo khoác; lúc Tư Minh Trầm làm việc, sẽ làm như vô ý ngồi lên đùi y xem ăn kiện; thậm chí buổi tối lúc ngủ sẽ thủ thỉ bên tai Tư Minh Trầm đủ kiểu ám chỉ: "Em muốn có em bé."
Tư Minh Trầm trầm giọng lạnh nhạt đáp: "Tôi không có bản lãnh làm đàn ông mang thai."
Ôn Trĩ ôm chăn mền hờn dỗi rời đi, hôm sau còn phàn nàn với bạn tốt: "Anh ta chính là cái đầu gỗ, tôi nghi ngờ anh ta không được đó."
Trong lúc vô tình nghe thây cậu nói chuyện Tư Minh Trầm vẻ mặt không cảm xúc đi đến: "Thỏa mãn em."
Tư Minh Trầm thầm mến tiểu thiếu gia Ôn gia nhiều năm, biết được trong lòng Ôn Trĩ có học trưởng bạch nguyệt quang, hao tâm tổn trí cưới về nhà.
Y chờ mong ngày nào đó Ôn Trĩ có thể yêu mình, nhưng Ôn Trĩ luôn luôn đối với y lạnh như băng, mỗi tuần nộp thuế lương thực giống như làm nhiệm vụ.
Thẳng đến một ngày Ôn Trĩ đề xuất ly hôn, y chưa từng kinh hoàng như thế đè nén khổ sở thản nhiên nói: "Đi đi."
Nhưng sau khi thỏa thuận ly hôn vừa kí xong, Ôn Trĩ lại xảy ra tai nạn xe cộ, đầu óc hỏng mất, hình như xem y thành bạch nguyệt quang.
Tư Minh Trầm cười khổ: "Thế thân cũng được."
Đi con đường của thế thân, để thế thân không có đường đi.
* * * hào môn thế gia, tình hữu độc chung, giải trí, điền văn
Giới thiệu vắn tắt: Sau khi vợ mất trí nhớ biến thành yêu tinh nũng nịu..
hayy