Chương 20: Ánh trăng sáng

Nhìn theo ánh mắt Tang Kỳ, Ôn Trĩ phát hiện Tư Minh Trầm đứng sau lưng mình.

Cậu xông lên trước ôm chặt lấy Tư Minh Trầm, thấy trên mặt y toàn là mồ hôi mà vô cùng đau lòng.

Chóp mũi chua chua, Ôn Trĩ tựa đầu vào ngực Tư Minh Trầm nghẹn ngào.

Đám dân mạng chắc chắn đang che cười cậu.

Nhưng cậu vẫn muốn khóc.

Tư Minh Trầm nhìn cảnh trước mắt, ôm Ôn Trĩ vào ngực, Tang Kỳ vẫn đứng trước cửa, bên cạnh là Khương Tinh Nam. Y đã nghĩ Ôn Trĩ muốn rời đi cùng hai người họ, ai ngờ lúc này nhân viên công tác nói: "Tôi còn cho là máy bấm giờ làm sao, hóa ra là Tư tiên sinh khiêu chiến thành công."

Tư Minh Trầm hơi gật đầu: "Mười giây cuối thành công."

Ôn Trĩ bĩu môi, tiếp tục chui vào ngực Tư Minh Trầm.

Nhân viên công tác nói: "Ôn Trĩ thật hiểu rõ ngài, luôn không chịu rời đi. Nếu như máy bấm giờ không ngừng, cậu ấy còn đồng ý chịu phạt đó."

Tư Minh Trầm giật mình nhìn Ôn Trĩ trong ngực: "Em không rời khỏi sao?"

Ôn Trĩ lắc đầu: "Em luôn chờ anh, em biết anh sẽ đến tìm em."

Nhất thời Tư Minh Trầm không biết nên hình dung cảm giác lúc này như thế nào.

Vừa rồi tổ tiết mục đề nghị y dừng khiêu chiến, cũng chỉ tắt thiết bị phát sóng. Nhưng đến một phút cuối cùng y cũng không muốn từ bỏ.

Lỡ như Ôn Trĩ không chịu đi cùng Tang Kỳ thì sao?

Dù tình huống này lựa chọn đi cùng Tang Kỳ là tốt nhất, nhưng nếu ngoài ý muốn, có lẽ Ôn Trĩ muốn chờ y.

Cho nên y từ chối đề nghị của đạo diễn, một khắc cuối cùng dừng máy bấm giờ.

Y nghĩ nếu như Ôn Trĩ đã đi cùng Tang Kỳ, nhưng vẫn là muốn đi xem thử, để Ôn Trĩ biết y không từ bỏ đón cậu.

Chưa bao giờ có cảm giác được tín nhiệm đến vậy còn là trước mặt Tang Kỳ.

Cánh tay Tư Minh Trầm dùng sức, chăm chú ôm eo Ôn Trĩ: "Em biết tôi sẽ thắng sao?"

Ôn Trĩ ngẩng đầu: "Phải, cho dù anh không thắng em cũng sẽ chờ anh. Em nhận phạt, sẽ đau lòng chết anh."

Ôn Trĩ quả thực nghĩ như vậy.

Nếu như cậu nhận trừng phạt, Tư Minh Trầm chắc chắn sẽ rất đau lòng, cậu có thể tựa vào ngực Tư Minh Trầm nũng nịu, hoặc là để Tư Minh Trầm xót cậu, một vốn bốn lời.

Tư Minh Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ánh mắt ôn hòa: "Ngốc ạ, sao lại nghĩ gì cũng nói ra vậy."

Ôn Trĩ nghiêm mặt: "Vậy anh xem như không nghe thấy đi."

Không khí giữa hai người hoàn toàn không có cơ hội cho người thứ ba chen chân. Tang Kỳ căng thẳng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh còn tưởng rằng Tư Minh Trầm sẽ từ bỏ."

Tư Minh Trầm ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn anh ta: "Sao tôi có thể từ bỏ Ôn Trĩ."

Tang Kỳ nhướng mày: "Vậy thì tốt rồi."

Vừa rồi Tang Kỳ có ý tốt đưa cậu đi, mà cậu lại từ nhiều lần. Cậu nói với Tang Kỳ: "Cảm ơn anh Tang Kỳ."

Tang Kỳ tốt tính nói: "Đừng khách khí, Tiểu Trĩ."

Sau đó anh ta mang theo Khương Tinh Nam nhanh chóng rời đi.

Tư Minh Trầm liếc mắt nhìn Tang Kỳ, dắt tay Ôn Trĩ: "Đi thôi, buổi thu hôm nay kết thúc rồi."

Ôn Trĩ vừa đi một bước, bên trong áo khoác kêu loạt xoạt.

Vô số bánh kẹo và bánh quy rơi trên mặt đất.

Ôn Trĩ chột dạ nhìn Tư Minh Trầm, vội ngồi xuống nhặt đồ lên. Tư Minh Trầm không hiểu, thậm chí không hiểu những đồ này từ nơi nào ra.

Nhân viên công tác thế nhưng lại không nhận ra đây là đồ ăn vặt chuẩn bị cho nhóm khách quý, vội vàng chạy vào cầm ra một cái túi đưa cho Ôn Trĩ: "Tặng cho anh."

Ôn Trĩ ngượng ngùng nói cảm ơn, tự bào chữa: "Sô cô la rất ngon, tôi chỉ nghĩ lấy về một ít cho Tư Tư nếm thử."

Nhân viên công tác cười không ngậm được miệng: "Không sao, muốn lấy nhiều lấy ít đều được."

Bỏ hết đồ ăn vặt vào túi xong Ôn Trĩ lại lấy ra một bình sữa chua, đi được vài bước thì mở nắp ra thử một ngụm sau đó lại đưa cho Tư Minh Trầm: "Vận động mệt không, ăn một chút."

Tư Minh Trầm ngửi một chút thấy có hương vị hoa quả, thêm vị ô mai, uống một ngụm.

Ôn Trĩ liếʍ môi: "Ngon không?"

Tư Minh Trầm nhìn khoé môi cậu dính sữa, đưa tay lau: "Ừ, ngon."

Ôn Trĩ vừa lòng thỏa ý, sau đó giống như hiến bảo mà đưa túi ra cho Tư Minh Trầm: "Sô cô la này siêu ngon, cho nên em mới lấy một ít."

Tư Minh Trầm há miệng: "Tôi nếm thử xem."

Thấy Tư Minh Trầm muốn nhận lấy, Ôn Trĩ hiểu ra ý y.

Hóa ra là y muốn ăn.

Ôn Trĩ đưa sô cô la đến bên miệng Tư Minh Trầm, ngón tay khẽ chạm vào bờ môi Tư Minh Trầm.

Nháy mắt đó cảm giác tê dại đánh tới.

Ôn Trĩ xấu hổ thu tay lại, không tự giác liếʍ lấy chút sô cô la trên ngón tay.

Y không chú ý tới là ngay lúc đó ánh mắt Tư Minh Trầm tối nghĩa, đè nén bản năng du͙© vọиɠ.

Hôm nay là ngày bỏ phiếu, trước mắt Cố Thừa Phong và Tần Úc Sâm ở vị trí thứ năm tương đối nguy hiểm.

Nếu như hôm nay bọn họ tiếp tục đứng cuối sẽ bị out.

Đương nhiên nếu bọn họ chịu nhận phạt, hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể tiếp tục ở lại đây.

Bởi vì tiết mục chủ yếu là hình thức phát sóng trực tiếp nên cũng chỉ là một thủ đoạn tuyên truyền, cuối buổi thu, nhóm khahcs quý đều có mười ngày nghỉ ngơi, chính bọn họ cũng biết.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ngồi trong phòng trà nghỉ ngơi, tổ tiết mục công bố kết quả bỏ phiếu mới nhất, số phiếu theo thứ tự là: Tang Kỳ x Khương Tinh Nam, Tạ Cảnh x Hà Quỳnh, Tư Minh Trầm x Ôn Trĩ, Thịnh Bách x Trần Tranh, cuối cùng là Cố Thừa Phong và Tần Úc Sâm.

Biết được cp Tang Kỳ xếp số một, Ôn Trĩ vô cùng bất ngờ. Thậm chí cậu còn vụиɠ ŧяộʍ hỏi Tư Minh Trầm: "Tang Kỳ và Khương Tinh Nam, là thật sao?"

Tư Minh Trầm trầm mặc lắc đầu, híp mắt nhìn Ôn Trĩ: "Em quan tâm Tang Kỳ như vậy."

Ôn Trĩ đột nhiên cảm giác được Tư Minh Trầm quả thật và vạc dấm lớn, luôn ghen với Tang Kỳ.

"Bát quái mà thôi." Ôn Trĩ nghĩ linh tinh lẩm bẩm.

Thời gian không còn sớm, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm sắp rời tầng bốn, tiến về tầng ba.

Sống ở tầng bốn xa hoa đã quen, Ôn Trĩ rất không nỡ. Kẹp lấy bí đao, xác nhận tầng bốn để cho nhân viên quét dọn lần nữa thì đem đồ ăn đi, đó là đồ ăn vặt và hoa quả miễn phí.

Trong lúc Ôn Trĩ mang theo bao lớn bao nhỏ đi ra, dân mạng quả thật không cách nào hình dung vẻ mặt lúc này.

Đạo diễn cảm thán: "Cậu ấy cũng sẽ lợi dụng bug."

Mà Ôn Trĩ lại có lý do đứng đắn: "Tôi đây là yêu quý lương thực."

Tư Minh Trầm tán đồng gật đầu, giúp Ôn Trĩ cầm vải và dưa hami trong tủ lạnh đi đến tầng ba.

Hoàn cảnh tầng ba chỉnh thể không tệ, mặc dù không áo đưa đến tay cơm đưa đến miệng như tầng bốn, nhưng tủ lạnh có nguyên liệu thức ăn phong phú, khách quý có thể tự chế biến.

Trong khi Ôn Trĩ chỉnh lý hành lý, loa truyền tới quảng bá: "Bởi vì Cố Thừa Phong và Tần Úc Sâm tự nguyện từ bỏ danh ngạch, hai người out, trò chơi tiếp tục."

[Có ý gì? Cố Thừa Phong rời khỏi tổ tiết mục? ]

[Lui thôi, hắn ta tới tổ tiết mục thật sự là gặp xui xẻo, không có chút ý phối hợp thì cũng thôi, nhiệt độ còn không bằng Ôn Trĩ.]

[Đã sớm xem đám fan không vừa mắt, có bọn họ, hoàn cảnh khu bình luận cũng kém đi nhiều.]

[Cuối cùng cũng đi, có thể xem tống nghệ thật kĩ.]

Ban đêm, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm cùng làm bữa tối, trong khi Tư Minh Trầm tìm thực đơn trên mạng, Tang Kỳ lại thảo luận cùng tổ khách quý: "Hôm nay tôi hỏi tổ tiết mục, bọn ọ không hạn chế nhóm khách quý tự do lui tới. Chúng tôi chuẩn bị bữa tối ở tầng năm, hi vọng mọi người có thời gian tới choi."

Tư Minh Trầm thấy di động bắn ra tin nhắn này, mặt không đổi sắc xóa bỏ.

Ôn Trĩ trả lời trong nhóm theo lễ phép: "Tôi và Tư Minh Trầm đang nấu cơm, mọi người tự nhiên."

Đám Tạ Cảnh, Thịnh Bách còn chưa ăn cơm, thế là leo lên tầng năm tụ hội với Khương Tinh Nam.

Chỉ hai đĩa rau xào, Tư Minh Trầm làm thật lâu. Ôn Trĩ không có khiếu nấu cơm nhưng tốt hơn Tư Minh Trầm một chút.

Nhờ hai người hợp sức, đĩa cà chua trứng thịt băm vị hương cá ra lò.

Tư Minh Trầm bỏ phần đen ra còn gắp phần sạch sẽ cho Ôn Trĩ: "Nếm thử xem, ăn được sao? Không thích thì nói, chúng ta ra ngoài ăn."

Ôn Trĩ dùng hai đũa ném đại: "Ăn ngon."

Tư Minh Trầm thấy Ôn Trĩ phồng má, đưa tay giúp cậu lau khoé miệng: "Xem ra sau này tôi cần học nấu ăn."

Ôn Trĩ cười cong mắt: "Chúng ta cùng học."

Tiếng hát từ tầng năm đứt quãng truyền tới, có thể nhìn ra mọi người chơi tương đối vui.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm rửa chén xong, vốn định cùng xem phim, nhưng Tư Minh Trầm tiếp tục làm việc cho nên đi phòng làm việc xử lý văn kiện.

Ôn Trĩ ngồi trên ghế salon, buồn bực ngán ngẩm.

Lúc này, wechat của cậu bỗng nhảy ra lời mời kết bạn.

Ôn Trĩ xem xét, đối phương là Tang Kỳ.

Vì thuận tiện tổ tiết mục cung cấp cho mỗi người một chiếc điện thoại, wechat cũng là tài khoản mới tổ tiết mục tạo cho họ.

Ôn Trĩ xác nhận, bên kia lập tực gửi tin nhắn tới.

[Tang Kỳ: Tiểu Trĩ, tối nay có rảnh không? Tôi gửi hình chụp lúc em học đại học cho em.]

[Ôn Trĩ: Cảm ơn anh Tang Kỳ, nhưng bây giờ tương đối muộn rồi, em sợ quấy rầy anh và Tinh Nam nghỉ ngơi. Nếu không thì anh gửi đến hộp thư của em đi.]

[Tang Kỳ: Tiểu Trĩ, anh đau lòng đó. Vì giúp em chỉnh sửa ảnh chụp, anh tốn mấy tiếng. Giờ em cũng không đến xem một chút sao? Huống hồ anh có chuyện muốn nói với em.]

Ôn Trĩ quẳng điện thoại xuống, thấy phòng sách loé lên ánh đèn bất đắc dĩ.

Mặc dù cậu và Tang Kỳ không có gì, nhưng Tư Minh Trầm rất để ý, nếu cậu và Tang Kỳ cùng xem ảnh chắc chắn Tư Minh Trầm sẽ tức giận.

Ôn Trĩ nằm dài, cậu nên làm sao?

Wechat đang không ngừng lấp loé, Ôn Trĩ thấy Tang Kỳ giọng thành khẩn, cẩm thấy cậu quả thật có hơi quá đáng.

Dù sao Tang Kỳ cũng xem như một nửa anh trai, sau khi cậu mất trí nhớ còn chưa từng tâm sự với Tang Kỳ.

Cửa phòng sách lặng lẽ mở ra, Ôn Trĩ lộ ra cái đầu: "Tư Tư, quấy rầy anh một chút."

Tư Minh Trầm ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

Ôn Trĩ đi vào muốn nói lại thôi: "Tang Kỳ mời em đi xem ảnh chụp đại học, nói như thế có thể giúp em khôi phục ký ức, em có thể đi không?"

Tâm tình Tư Minh Trầm rõ ràng trở nên kém đi, giọng bình thản; "Tôi đưa em đi."

Ôn Trĩ gật đầu: "Được nha, chỉ cần không quấy rầy công việc của anh."

Tư Minh Trầm đưa mắt nhìn phương án thẩm tra chư hoàn thành, đứng dậy tháo kính xuống, ngay lúc này máy tính thông báo có bưu kiện gửi tới.

Y cúi người nhìn thoáng qua, nói Ôn Trĩ chờ một lát tiếp tục ngồi xuống xử lý công việc.

Ôn Trĩ đứng tại chỗ chờ rất lâu, trong di dộng Tang Kỳ vẫn luôn hỏi cậu sao còn chưa tới.

Cậu trả lời: "Anh Tang Kỳ, Tư Tư nói muốn đi cùng em, chờ anh ấy xử lý xong công việc."

Tang Kỳ: "Chuyện nhỏ này cũng cần Tư Minh Trầm bồi? Cậu ấy là không yên lòng em ở cùng anh sao?"

Ôn Trĩ: "Không có, anh đừng nghĩ lung tung."

Ước chừng khoảng mười phút, Tư Minh Trầm ngẩng đầu nói: "Xin lỗi, hôm nay có lẽ tôi không đi cùng em được."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Không sao, vậy em tự đi được chứ? Em đưa USB xong sẽ lập tức trở về."

Tư Minh Trầm hơi ngừng; "Được, nửa tiếng sau tôi đi đón em."

Ôn Trĩ rời đi rồi, Tư Minh Trầm ngày càng không yên lòng.

Cũng không còn cách nào tập trung vào công việc.

Y bực bội liếc đồng hồ treo tường, phát hiện đã qua mười một giờ tối.

Tiếng hát từ tầng năm sớm đã ngừng, chứng tỏ đám Thịnh Bách đã sớm rời đi rồi.

Vậy hiện tại chỉ còn ba người Tang Kỳ, Khương Tinh Nam và Ôn Trĩ.

Nghĩ mãi, Tư Minh Trầm đứng dậy, định đi đón Ôn Trĩ.

Phòng khách tầng năm, Tang Kỳ ngồi trước bàn kính, chiếc máy tính đặt trên tất toàn là ảnh chụp bốn năm đại học của Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ ngồi trên thảm, đối với đại học tất cả đều rất mới lại.

Cậu cảm thấy giá trị nhan sắc của mình khoảng thời gian đều rất đỉnh, chưa từng có thời điểm xấu.

Khương Tinh Nam bưng đến một ly nước trái cây cho Ôn Trĩ: "Tiểu Trĩ, uống nước trái cây đi."

Ôn Trĩ nhận bằng hai tay: "Cảm ơn."

Tang Kỳ nhìn Ôn Trĩ, trong mắt là ôn nhu hiếm thấy: "Thế nào? Kỹ thuật chụp ảnh của anh không tệ chứ?"

Ôn Trĩ rất cảm kích: "Ừ. Không tệ."

Tang Kỳ nhìn Ôn Trĩ, đứng dậy cùng cậu xếp bằng ngồi trên thảm. Trông thấy cảnh này, Khương Tinh Nam đứng im tại chỗ, yên lặng buông thõng mắt.

Các phòng ở tầng năm đều là dạng căn hộ 2 tầng, rất xa hoa. Căn phòng và Ôn Trĩ và Tang Kỳ ở là phòng khách trên tầng 2 tầm nhìn hướng ra biển, đặc biệt là phòng ngủ có tầm nhìn 720 độ.

Ôn Trĩ hâm mộ: "Khi nào em mới có thể ở đây cùng Tư Minh Trầm."

Tang Kỳ ôn giọng: "Kỳ thật ở đầu đều như nhau, quan trọng là ở cùng ai. Anh cảm thấy không cần thiết phải vì được ở đến tầng cao nhất, mà cố ý dẫn động bỏ phiếu, em nói đúng không?"

Ôn Trĩ cảm thấy Tang Kỳ nói rất đúng: "Em cảm thấy cũng đúng, chỉ cần có thể ở bên Tư Tư, dù ở nhà tranh em cũng đồng ý."

Nụ cười Tang Kỳ nhạt dần: "Uống ly nước trái cây đi."

Ôn Trĩ chú ý tới căn phòng cách vách Khương Tinh Nam, khẽ hỏi Tang Kỳ: "Anh Tinh Nam là bạn trai của anh sao?"

Tang Kỳ lắc đầu: "Bàn bè mà thôi."

Ôn Trĩ gật đầu móc USB ra: "Phiền anh phục chế giúp em, em sẽ mang nó đi."

Tang Kỳ: "Không có vấn đề."

Ảnh chụp khoảng 50G, cần chờ một lát.

Tang Kỳ nhìn Ôn Trĩ đột nhiên nói: "Tiểu Trĩ, toàn về ký ức sau cao trung em đều không nhớ sao?"

Ôn Trĩ: "Phải, đều không nhớ rõ."

Tang Kỳ như có điều suy nghĩ gật đầu, bỗng nhiên thở dài.

Ôn Trĩ cho là anh ta đang lo lắng cho mình, khẽ an ủi: "Không sao đâu, em cảm thấy không khôi phục ký ức cũng không quan trọng."

Tang Kỳ thâm ý nhìn cậu: "Nếu như khoảng thời gian này không có lừa giấu diếm lừa gạt, vậy thì quả thật là không quan trọng."

Ôn Trĩ sững sờ: "Lời này của anh có ý gì?"

Tang Kỳ nhìn Ôn Trĩ, tỏ ra yêu thương: "Vài ngày truóc, anh và chú ý có tán gẫu, ông ấy nói mấy năm nay Tư gia và nhà em thông gia, nhà em giúp đỡ Tư gia rất nhiều, cũng vì sự phát triển của Tư gia mà hi sinh rất nhiều. Nhưng trước đó không lâu, Tư Minh Trầm đã ra cỉ thị Tư Thị cần mau chóng chặt đứt hợp tác với Ôn gia."

Ôn Trĩ há to miệng, dường như không thể chấp nhận chuyện này: "Thế nhưng mà.. Vì sao không phải là cha em nói cho em những chuyện này là anh nói cho em biết chứ?"

Tang Kỳ giơ tay muốn xoa đầu Ôn Trĩ lại bị cậu tránh đi.

Anh ta bất đắc dĩ nói: "Chú không nói với em những chuyện này, là sợ em áp lực. Lúc em và Tư Minh Trầm kết hôn, bản thân cuộc hôn nhân cũng là liên hôn thương nghiệp, em biết không?"

Ôn Trĩ gật đầu; "Biết."

Tang Kỳ thuận theo nói: "Cho nên quan hệ hôn nhân của em tồn tại quan hệ lợi ích, chú hai của Tư Minh Trầm rất tần nhẫn, nếu không thì em cho là cậu ấy có thể tự mình đoạt lấy quyền từ miệng hổ sao?"

Ôn Trĩ nhìn ahr chụp trên máy tính, tâm tình trở nên kém cỏi: "Nhưng cho dù như vậy, anh muốn nói cho em cái gì? Tư Minh Trầm lừa gạt em? Không muốn hợp tác với nhà em?"

Tang Kỳ cười khẽ: "Tiểu Trĩ, em quá ngây thơ. Với trí nhớ hiện tại của em, Ôn Trĩ nhà em tại thành phố Giang Kinh, tài lực không phải đệ nhất cũng nằm trong top ba đúng không?"

Ôn Trĩ không nói chuyện, từ đầu đến cuối buông thõng mắt.

Tang Kỳ: "Hiện tại thì sao? Công ty nhà em trong thành phố Giang Kinh thậm chí không có xếp hạng, phải nhìn sắc mặt Tư Minh Trầm làm việc. Những chuyện này chú Ôn rất ít nói cho em, cũng là sợ ảnh hưởng đến cảm nhận của em và Tư Minh Trầm. Bây giờ Ôn gia với Tư gia mà nói, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhưng mà nể mặt em, Tư Minh Trầm thỉnh thoảng sẽ bố thí Ôn gia một vài dự án hợp tác."

Đưa tài liệu sớm chỉnh lý cho Ôn Trĩ, Tang Kỳ dặn dò: "Em xem kỹ một chút."

Ôn Trĩ nhìn bảng báo cáo tài vụ của công ty mình và nơi phát ra tất cả lợi lích, bắt đầu tin lời Tang Kỳ.

Tang Kỳ nói tiếp: "Sở dĩ Tư Minh Trầm không muốn tiếp tục quản Ôn gia, nguyên nhân cụ thể anh không biết, nhưng anh nghe nói, Giang Thừa Thư quay về rồi."

Ngón tay nắm nhăn tài liệu trong tay, Ôn Trĩ nhớ ra Giang Thừa Thư là ai.

Cậu vừa gặp Tư Minh Trầm đã yêu, thường xuyên nghe ngóng tất cả tin tức của y.

Một lần tình cờ, cậu biết Tư Minh Trầm sớm có bạn trai, là em trai trúc mã của y, Giang Thừa Thư.

Lúc ấy Ôn Trĩ đã khổ sở rất lâu, thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ tới dãy tầng lớp mười mọt dạo.

Có một lần cậu gặp Tư Minh Trầm và Giang Thừa Thư cùng ôm chồng vở bài tập từ văn phòng đi ra.

Dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười đến nay vẫn khắc vào trí óc cậu.

Nhưng mà từ sau khi cậu quen biết với Tư Minh Trầm thì cậu cũng biết giữa hai người không có gì, chỉ là bạn bè bình thường.

"Giang Thừa Thư quay về liên quan gì đến chuyện thái độ của Tư Minh Trầm với nhà em thay đổi?"

Kỳ thật Ôn Trĩ có thể đoán ra vì sao Tư Minh Trầm làm như vậy. Cậu và Tư Minh Trầm đều đã quyết định ly hôn, Tư Minh Trầm làm như vậy là bình thường.

Tang Kỳ ý vị thâm trường nhìn cậu: "Tiểu Trĩ, em không biết Tư Minh Trầm đã thích Giang Thừa Thư rất lâu sao?"

Ôn Trĩ trực tiếp đứng dậy: "Anh ấy không thích Giang Thừa Thư, anh ấy thích em."

Tang Kỳ đi qua vỗ vai cậu: "Em đừng kích động, anh từ từ nói cho em nghe."

Ôn Trĩ hoàn toàn không muốn nghe nữa, cảm xức ngày càng tệ: "Anh ấy từng nói, từ lúc cao trung anh ấy đã thích em."

Tang Kỳ thở dài: "Giang Thừa Thư từ nhỏ thân thể đã không tốt, Tư Minh Trầm rất chăm sóc cậu ấy, giống như em với anh. Đứa em họ này của anh thích nam sinh tính tình ôn nhu, dáng người Giang Thừa Thư lại đẹp mắt, cho nên Tư Minh Trầm vẫn luôn thầm thích cậu ấy. Có một việc, em có lẽ không biét. Minh Trầm và Giang gia có hôn ước."

"Hôn ước?" Ôn Trĩ lặp lại.

"Phải. Quan hệ hai nhà bọn họ rất tốt, là thế giao, vốn định sau khi Giang Thừa Thư và Tư Minh Trầm tốt nghiệp đại học liền đi lĩnh chứng, xử lý tiệc rượu nhưng trong nhà Minh Trầm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì không liên luỵ Giang Thừa Thư, Minh Trầm tự giải trừ hôn ước."

Ôn Trĩ hơi dao động: "Hai người bọn họ, thật sự từng có hôn ước sao?"

Tang Kỳ gật đầu: "Kỳ thật nếu như em hỏi, gần như những gia tộc có máu mặt trong Giang Kinh đều biết chuyện này."

Ôn Trĩ cảm thấy khắp người lạnh đến khó hiểu, chỉ hô hấp thôi cũng khó chịu đến kinh người.

"Cho nên, ý của anh là Tư Tư vẫn muốn Giang Thừa Thư, cũng vì Giang Thừa Thư trở về nên mới dự định đoạn tuyệt quan hệ với em?"

Tang Kỳ ngữ khí thương tiếc: "Em biết mà, Minh Trầm là em họ anh, annh vốn nên cùng một phe với cậu ấy. Nhưng em cũng là em trai anh nhìn từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có thể lựa chọn đứng về một phía. Cho nên hôm nay anh mới nói với em những chuyện này."

Ôn Trĩ vẫn không thể nào chấp nhận những chuyện này, giọng cậu nghẹn ngào: "Thế nhưng anh ấy từng nói, trong lòng anh ấy chỉ có một người."

Tang Kỳ thăm dò hỏi: "Nói khi nào."

Ôn Trĩ: "Hai ngày trước."

Tang Kỳ suy tư: "Cáy này, em ngẫm lại xem, nếu như trong lòng cậu ấy chỉ thích một người, vì sao lúc em tốt nghiệp trung học không có liên hệ với nhau vậy? Tại sao em 23 mới liên hôn thương nghiệp với cậu ấy? Theo anh biết, trước đây không lâu Giang Thừa Thư từng đặt hai chiếc nhẫn, không biết em có ấn tượng không."

Tang Kỳ đưa ảnh chụp nhẫn cho Ôn Trĩ, "Đây là hàng đặt theo yêu cầu độc nhất vô nhị trưng bày trên trang web FT. Nhà thiết kế là Giang Thừa Thư, em tuỳ thời có thể tự mình xem."

Ôn Trĩ nhìn hai chiếc nhẫn xa lạ kia, lại nhìn ngón tay mình chưa từng xuất hiện ngấn đeo nhẫn, mắt ngày càng đỏ.

Tang Kỳ: "Giới thiệu trên website em có em chưa? Viết là thiết kế vì bạn tốt Mr. Tư."

Ôn Trĩ nhắm mắt, quay đầu đi: "Em không muốn xem lại."

Tang Kỳ thấng dáng vẻ cậu đau khổ, lộ ra ý cười vi diệu.

Quả nhiên vẫn dễ lừa gạt giống lúc trước vậy.

"Bây giờ, điều duy nhất anh không muốn hiểu là vì sao Minh Trầm đột nhiên thay đổi thân mật với em như thế." Ngữ khí Tang Kỳ tràn ngập lo lắng, giống như chân chính đặt mình vào hoàn cảnh của Ôn Trĩ mà suy nghĩ vậy: "Anh nghe nói, khi Giang Thừa Thư về nước có từng gặp Tư Minh Trầm một lần, không biết xảy ra chuyện gì lại hỏa tốc đính hôn với thiếu gia Triệu gia."

Ôn Trĩ xoa mắt: "Ý anh là Giang Thừa Thư lại từ chối Tư Tư, cho nên y mới quay đầu tìm em sao?"

Tang Kỳ trầm giọng: "Anh cũng chỉ là suy đoán."

Lần này Ôn Trĩ không nói chuyện, hít một hơi thật sâu, l*иg ngực bởi vì đau khổ mà chập chùng với biên độ nhỏ.

Tang Kỳ đưa khăn cho cậu: "Đừng sợ, dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên em."

Ôn Trĩ không nhận khăn của Tang Kỳ, ngữ khí bất ổn: "Bây giờ em chỉ muốn làm rõ ràng vì sao Giang Thừa Thư từ chối anh ấy."

Tang Kỳ hỏi lại: "Rất quan trọng sao? Chuyện của hai người họ còn có tồn tại của chiếc nhẫn là không thể nào không chế. Cho dù em làm rõ, em có thể chịu được lúc Tư Minh Trầm ôm em lại nghĩ đến người khác sao? Tiểu Trĩ, cuộc hôn nhân này mang đến cho em quá nhiều đau khổ, từ khi em kết hôn với cậu ấy đến bây giờ, anh chưa từng thấy em nở nụ cười. Nhìn em đau khổ như thế anh cũng rất đau."

Ôn Trĩ lẩm bẩm: "Cảm ơn anh quan tâm."

Tang Kỳ mượn cơ hội xích lại gần: "Tiểu Trĩ, anh và Minh Trầm là quan hệ máu mủ, có thể nói cho em những chuyện này là xem trọng tình bạn của chúng ta. Anh hi vọng chuyện hôm nay em sẽ không nói lại với bất kì ai, là anh cho em biết. Nếu không về sau tụ họp gia tộc, anh thật rất khó làm người. Mà trước mắt có địa vị của Tư Thịnh ở đây, nếu như Minh Trầm biết anh bí mật tố cáo với em, anh sợ cậu ấy lại làm gì đó. Hiện tại cậu ấy luôn có địch ý khó hiểu với anh, anh rất lo lắng."

Ôn Trĩ lau khô nước mắt: "Anh yên tâm đi, em không nói với người khác."

Tang Kỳ như trút được gánh nặng: "Cảm ơn Tiểu Trĩ, anh hi vọng em cũng có thể mau chóng thoát khỏi biển khổ, tìm được người chân chính yêu em."

Quá tình coppy hình ảnh sang USB dã hoàn thành, lúc này dưới lầu truyền đến giọng Khương Tinh Nam: "Anh Kỳ, Tư tổng tới đón Ôn Trĩ."

Tang Kỳ muốn đỡ Ôn Trĩ dậy nhưng lại bị Ôn Trĩ từ chối. Ôn Trĩ chống ghế sô pha đứng lên, tinh thần suy sụp thấy rõ, lúc đi đường cũng không có làm ầm ĩ, rũ đầu cụp mắt dáng vẻ lúc xuống tầng vô cùng nặng nề.

Tư Minh Trầm đứng dưới tầng phòng khách chờ cậu, thấy Ôn Trĩ xuống tầng thì nghênh đón: "Đi thôi."

Ôn Trĩ gật đầu, giọng hơi khàn: "Ừ."

Tư Minh Trầm vừa mới nắm tay Ôn Trĩ liền phát hiện dị thường.

Y vô thức cảnh giác nhìn Tang Kỳ, Tang Kỳ nhướng mày: "Vừa rồi trong lúc Ôn Trĩ xem ảnh đại học có hơi xúc động."

Tư Minh Trầm không để ý anh ta, nắm tay Ôn Trĩ rời đi.

Đóng cửa lại, vẻ mặt Tang Kỳ đắc ý không thèm che dấu. Anh ta tựa người trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn trần này, đối với chuyện sắp xảy ra trong tương lai vô cùng chờ mong.

Quả nhiên là anh ta rất hiểu tính cách Ôn Trĩ, nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mấy chiêu năm đó, lần nào cũng đúng.

Khương Tinh Nam ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn anh ta: "Anh Kỳ, vì sao anh vui như vậy."

Tang Kỳ vươn tay ôm hắn: "Bởi vì cũng xem như tôi báo được thù rồi."

Khương Tinh Nam không hiểu: "Báo thù? Ôn Trĩ có thù oán gì với anh sao?"

Tang Kỳ lắc đầu đặt cằm lên trán hắn: "Em không hiểu đâu."

Khương Tinh Nam ôm anh ta: "Em không hiểu, nhưng em chỉ muốn ở bên anh mãi mãi."

Biểu cảm Tang Kỳ vẫn như cũ, không hề vì lời của Khương Tinh Nam mà xúc động chút nào, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ trả thù. "

Từ nhỏ đến lớn, Tư Minh Trầm luôn được chúng tinh phủng nguyệt, trong gia tộc, từ chưa tới nay chưa một ai chú ý tới anh ta. Ngay cả cha mẹ anh ta cũng luôn so sánh anh ta với Tư Minh Trầm, dùng Tư Minh Trầm để dẫm đạp anh ta. Thời kì tuổi thơ, Tư Minh Trầm thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của anh ta.

Về sau, nhà Tư Minh Trầm xảy ra chuyện, trong vòng một đêm, Tư Minh Trầm biến thành cô nhi bị ghét bỏ.

Mẹ anh ta muốn anh ta chăm sóc cho Tư Minh Trầm, anh ta làm được, mỗi lần đều nhìn Tư Minh Trầm bằng ánh mắt tràn đầy thương hại.

Anh ta hưởng thụ niềm vui được nhìn từ trên xuống này.

Vốn dĩ anh ta và Tư Minh Trầm có thể vĩnh viễn yên ổn thế nhưng Tư Minh Trầm ngàn vạn lần không nên khiến Ôn Trĩ thích cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ anh ta đả kích anh ta, bạn bè thân thích đều vây quay Tư Minh Trầm vắng vẻ anh ta, chỉ có Ôn Trĩ chơi với anh ta.

Anh ta cũng thật sự che chở cho Ôn Trĩ.

Thế nhưng Ôn Trĩ lại thích Tư Minh Trầm.

Anh ta thật sự không hiểu, đến cùng thì Tư Minh Trầm có gì tốt?

Nhưng mà bây giờ, thấy Tư Minh Trầm đau khổ đến vậy, anh ta rất đắc ý. Năm đó Tư Minh Trầm mang đến cho anh ta mối hận đoạt yêu cũng nên tính toán rồi.

" Anh Kỳ? Anh Kỳ? "

Tiếng Khương Tinh Nam gọi kéo anh ta trở về hiện thực.

Tang Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Khương Tinh Nam:" Giúp tôi cởi thắt lưng. "

* * *

Đứng trong thang máy, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm không nói chuyện.

Tư Minh Trầm nắm tay Ôn Trĩ, phát hiện tay cậu vô cùng lạnh. Từ khi Ôn Trĩ đi từ phòng Tư Minh Trầm ra rõ ràng cảm xúc không đúng.

Y rất muốn biết Tang Kỳ và Ôn Trĩ đã nói chuyện gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt âu sầu của Ôn Trĩ, câu nói kia lại ngăn lại cổ họng không thể nào nói ra.

Có lẽ là bây giờ Ôn Trĩ càng giống lúc trước khi mất trí nhớ, đi cùng y luôn tràn ngập âu sầu, chưa từng thoải mái cười to.

Về đến nhà, Tư Minh Trầm nói với Ôn Trĩ:" Đi tắm rửa đi. "

Ôn Trĩ ngồi trong góc, nói rất khẽ:" Anh đi tắm trước đi, tạm thời em chưa muốn tắm. "

Tư Minh Trầm nhìn cậu chăm chú, càng cảm giác không đúng, rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề kia:" Có thể nói cho tôi biết Tang Kỳ đã nói gì với em sao? "

Nhắc đến Tang Kỳ, Ôn Trĩ rũ đôi mắt sưng đỏ ấm ức:" Không có gì. "

Tư Minh Trầm nghiêm túc:" Bây giờ em như thế sao tôi có thể tin là không có gì. "

Bây giờ suy nghĩ của Ôn Trĩ rất loạn, tạm thời không muốn nói chuyện với Tư Minh Trầm. Cậu quay lưng ôm lấy bí đao:" Em có hơi cảm, chỉ muốn ngủ. "

Thấy Ôn Trĩ từ chối giao lưu, Tư Minh Trầm không hiểu, đến cùng thì Tang Kỳ nói cái gì mới có thể khiến thái độ Ôn Trĩ đột ngột thay đổi như vây.

Hay là, Ôn Trĩ thật sự khôi phục ký ức?

Nôn nóng khiến tâm ma từ xưa tới nay dần chiếm cứ lý trí, y không biểu cảm đi vào phòng tắm thật lâu cũng chưa ra.

Ôn Trĩ ngồi một mình trong phòng ngủ, tâm tư rất loạn.

Một phía, những lời kia của Tang Kỳ không có lửa làm sao có khói, chứng cứ có trật tự bày ra trước mặt, sao cậu có thể không tin.

Một mặt khác, dựa vào hiểu biết của cậu về Tư Minh Trầm, cậu cảm thấy Tư Minh Trầm không phải là người như thế.

Hai ý nghĩ tương phản trong lòng khiến cậu bế tắc, quấy nhiễu phán đoán của cậu khiến cậu vô cùng khó chịu.

Vì để xác nhận lời Tang Kỳ, Ôn Trĩ vụиɠ ŧяộʍ dùng tiết thoại của tổ tiết mục cung cấp ra ban công gọi điện cho Ôn Kỳ Sơn.

Qua xác nhận, năm đó Giang Thừa Thư và Tư Minh Trầm quả thật từng có hôn ước. Mà từ sau khi hai nhà thông gia, mọi chuyện Ôn Kỳ Sơn làm đều cần nhìn sắc mặt Tư Minh Trầm.

Tất cả Ôn gia phải dựa vào Tư Minh Trầm bố thí.

Quan trọng nhất là Ôn Trĩ hỏi thăm nguyên nhân Ôn gia phá sản, Mặc dù Ôn Kỳ Sơn ấp úng nhưng vẫn nói cho cậu biết, hiện tại tình cảnh nhà họ như vậy đều là vì làm bàn đạp cho Tư Minh Trầm.

Trong vô thức, tim Ôn Trĩ ngày càng lạnh.

Cửa phóng tắm bỗng mở ra, Tư Minh Trầm sấy tóc, phát hiện Ôn Trĩ đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

Ánh mắt y phức tạp gõ cửa:" Bên ngoài lạnh. "

Ôn Trĩ thất kinh quay đầu, bại lộ đôi mắt sưng như nhân hạch đào.

Tư Minh Trầm vô lực đẩy cửa ban công, biết Ôn Trĩ có chuyện giấu y sẽ không nói thật.

" Ngủ đi. "

Y đứng trước mặt Ôn Trĩ, giọng rất khẽ.

Ôn Trĩ cúi đầu:" Ừ. "

Bóng đêm tràn xuống, đầu Tư Minh Trầm đau vô cùng, nằm trên giường không chút bối rối.

Ôn Trĩ bên cạnh hình như đã ngủ, tiếng hít thở đều đều vang lên.

Y đứng dậy đắp chăn giúp Ôn Trĩ, nuốt hai viên giảm đau mới ép buộc mình nhắm mắt lại.

Thái độ từ chối giao lưu của Ôn Trĩ khiến y tổn thương.

Tư Minh Trầm giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo tràn khắp toàn thân.

Ánh mắt mơ hồ, y cười khổ.

Xem ra y không có cách nào đánh bại Tang Kỳ.

Mỗi lần y sắp đạt được hạnh phúc, Tang Kỳ sẽ xuất hiện kịp thời, đồng thời tuỳ tiện phá huỷ phần hạnh phúc này của y.

* * *

Trong lúc Tư Minh Trầm dần chìm vào giấc ngủ, Ôn Trĩ lặng lẽ rời giường bắt đầu thu dọn hành lý.

Đầu óc của cậu rất loạn, từng giây từng phút đều nghĩ không thể ở lại đây thêm nữa, nhưng khi cậu thu dọn được một nửa chợt dừng lại động tác.

Cậu là người trưởng thành rồi, người trưởng thành nên có trách nhiệm với hành vi của mình, không thể tuỳ hứng giống như học sinh cấp ba.

Bây giờ cậu đang thu hình tiết mục, cứ thế mà đi là không có trách nhiệm với người xem, không có trách nhiệm với tổ tiết mục, không có trách nhiệm với tất cả những người hợp tác với cậu.

Khẽ thở dài một tiếng, Ôn Trĩ ngồi trên mặt đất lạnh buốt quay đầu nhìn Tư Minh Trầm ngủ say.

Trên tủ đầu giường trưng bày bình thuốc, Ôn Trĩ pủ thêm áo khoác lặng lẽ đi qua, thấy chỉ là thuốc giảm đau bình thường thì hơi thở phào.

Hiện tại cậu rất buồn bực, muốn một mình đi dạo.

Rất nhanh sau đó cậu ôm bí đao lặng lẽ ra ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, một trận gió lướt qua lưu lại mùa đông đìu hiu, Ôn Trĩ bước từng bước thật chậm, bắt đầu nghĩ lại những lời Tang Kỳ nói với cậu từ đầu đến cuối.

Có thể là vì thời tiết lạnh, trái lại giúp cho tâm tình cậu tỉnh táo.

Mặc kệ lời Tang Kỳ có độ tin cậy cao bao nhiêu, cho dù là chín mươi chín phần trăm, cậu vẫn cảm thấy Tư Tư đối với cậu rất tốt, hoàn toàn không giống như giả vờ.

Vừa rồi trong lúc hai người chiến tranh lạnh, Tư Minh Trầm vẫn sẽ giúp cậu vén kín chăn, thậm chí đến chân cũng cẩn thận đắp kín.

Nếu như ai đó nói với cậu những hành động này đều là gặp dịp thì chơi, chắn chắn cậu sẽ không tin.

Cẩn thận mà nghĩ, cậu và Tư Minh Trầm ở chung một tháng, nhưng cũng có thể là vì có bốn năm kết hôn làm cơ sở, cậu tin tưởng không chút nghi ngờ nhân phẩm của Tư Minh Trầm.

Cậu cũng không cảm thấy, Tư Minh Trầm sẽ làm ra chuyện bạc tình bạc nghĩa như vậy.

Thế nhưng mà, cách nói chuyện của cha cậu và Tư Minh Trầm đều giống nhau.

Ở trong đó, không hải có hiểu lầm thì chính là có người nói dối.

Ôn Trĩ ôm bí đao, phát hiện xung quanh ngày càng tối. Chắn cậu là đứa 'phu bảo nam', mới luôn bênh vực cho Tư Minh Trầm như vậy. Có khi nào cha cậu sẽ cảm thấy sinh cậu ra còn không bằng bằng sinh một miếng thịt lợn?

Bất giác, Ôn Trĩ đã rất xa.

Lại đi xa nữa cậu sẽ rất sợ cho nên định ôm bí đao về đi ngủ trước.

Chuyện Ôn gia tạm thời cậu có thể hiểu, nhưng chuyện Giang Thừa Thư mới là cây gai đâm vào tim cậu.

Hôn ước là thật, vậy cái gì là giả?

Tư Minh Trầm rõ ràng đã nói với cậu, trong lòng y chỉ có một mình cậu. Nhớ tới Giang Thừa Thư, tim như cso một cảm ứng, cảm giác đau xót quen thuộc dần đánh tới.

Ôn Trĩ cảm thấy rất kì lạ, trước kia cậu cũng vì Giang Thừa Thư mà đau lòng sao?

Ôn Trĩ ngẩng đầu nhìn mặt trăng cô đơn giữa trời, thật hi vọng chuyện này là Tang Kỳ hiểu lầm bọn họ, kỳ thật Tư Minh Trầm và Giang Thừa Thư chỉ là bạn bè thân thiết, chỉ thế thôi.

Nhưng có hai chiếc nhẫn kia làm chứng, không thể lừa người.

Nhìn ngón át út trơ trọi của mình, Ôn Trĩ vừa khổ sở lại ghen ghét.

Bọn họ kết hôn bốn năm, hình như Tư Minh Trầm chưa từng đưa nhẫn kim cương cho cậu.

Nếu không chắc chắn cậu sẽ yêu thích không buông tay, mỗi ngày đều mang.

Nghĩ tới đây, nước mắt Ôn Trĩ rơi lên bí đao.

Hình như cậu không có cách nào giải thích thay cho Tư Minh Trầm.

Chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, tặng cho người đặc biệt, đây chính là ngụ ý của hai chiếc nhẫn.

Rất đáng tiếc người đặc biệt không phải là cậu.

Chuyện này đem đến nỗi đau cho cậu lớn hơn nhiều những chuyện khác. Trong đầu Ôn Trĩ bất giác viết ra câu chuyện ngược.

Trong câu chuyện đó, cậu là thụ chính bị tra nam ngược thân, mà Tư Minh Trầm là ánh trăng sáng, là nam chính công mà dù thế nào cậu cũng không buông tay.

" Giang Thừa Thư có gì tốt, nếu như anh thích cậu ấy thì tại sao lại kết hôn với em. "

Ôn Trĩ dùng bí đao lau khô nước mắt, càng nghĩ càng ấm ức:" Anh đã thích người khác thì cứ thích đi, còn lâu em mới làm lốp xe dự phòng. "

" Ly hôn rồi em sẽ đi tìm anh chồng tuấn tú nhiều tiền chỉ thương một mình em. "

" Đẹp trai hơn anh, ôn nhu hơn anh, dũng mãnh hơn anh. "

" Anh không được, em còn chưa ghét bỏ anh đâu. "

" Em muốn tìm ai? "

Trong đem tối bỗng nhiên xuất hiện giọng nói trầm thấp quen thuộc.

Tư Minh Trầm ăn mặc đơn bạc, chỉ có một chiếc áo len cao cổ, bên dưới là quần bình thường.

Nước mắt Ôn Trĩ đảo quanh hốc mắt:" Em đi tìm anh chồng anh tuấn nhiều tiền chỉ thích mình em, ly hôn với anh. "

Tư Minh Trầm nhìn cậu, mắt đỏ hoe:" Ly hôn cũng được, em cho tôi lý do. "

Ôn Trĩ kìm nén nước mắt:" Có người nói với em, kỳ thật em là thế thân, từ nhỏ anh đã có hôn ước với Giang Thừa Thư, ánh trăng sáng trong lòng anh hoàn toàn không phải em mà là Giang Thừa Thư. "

Nói xong, Ôn Trĩ không hình tượng mà khóc đến hoa lê đái vũ. Toàn bộ hẻm nhỏ đều là tiếng quỷ khóc sói gào của cậu.

Giọng Tư Minh Trầm khàn khàn:" Còn có nguyên nhân khác không? "

Ôn Trĩ tiếp tục lên án:" Có. Anh còn cùng Giang Thừa Thư mua nhẫn kim cương, bây giờ người ta còn đang treo trên trang web chính thức của thương hiệu kìa. "

Tư Minh Trầm tiếp tục hỏi:" Còn gì nữa không? Nói một lần cho xong. "

Nước mắt nước mũi Ôn Trĩ chảy xuống:" Bọn họ nói, Ôn gia nhà em bị anh lợi dụng, anh qua sông đoạn cầu, tá ma gϊếŧ lừa. "

Tư Minh Trầm rút khăn tay từ trong túi ra giúp Ôn Trĩ lau nước mũi:" Đầu tiên, anh và Giang Thừa Thư quả thật từng có hôn ước, nhưng.. "

Ôn Trĩ vừa nghe đến đó liền gấp đến độ muốn nhảy ra ngoài, may mà Tư Minh Trầm nhanh tay nhanh mắt mới tạm thời ôm lấy cậu.

" Nhưng năm tôi mười tuổi đã giải trừ hôn ước với nhà họ rồi. "

Ôn Trĩ ngẩng đầu lên:" Vì sao giải trừ? "

Tư Minh Trầm:" Mẹ tôi nói, năm đó lập ra hôn ước cũng là nhất thời hứng khởi. Về sau tôi và Giang Thừa Thư trưởng thành, có thể sẽ gặp một nửa khác của mình, vẫn nên tự do yêu đương mới tốt. "

Não Ôn Trĩ đã bắt đầu không đủ dùng, dặt dẹo tựa vào vai Tư Minh Trầm nhắm mắt:" Em hơi choáng. "

Tư Minh Trầm thuận thế ôm ngang cậu lên đi về nhà.

Ôn Trĩ tựa đầu vào vai Tư Minh Trầm, bất mãn nói:" Vậy chiếc nhẫn kia thì sao? Trang web đã nói, đây là thiết kế Giang thiết kế riêng cho Tư tiên sinh. Gọi là độc nhất vô nhị, toàn thế giới chỉ có một đôi này thôi. "

Tư Minh Trầm nghe ngữ khí chua chua của cậu, nghiêm túc giải thích:" Đó là chiếc nhẫn kỉ niệm kết hôn bốn năm cậu ấy thiết kế cho chúng ta. "

" Thật sao? Ôn Trĩ vỗ vai Tư Minh Trầm, dáng vẻ không tin.

Tư Minh Trầm trầm giọng đáp: "Ừ, phía trên còn khắc tên hai chúng ta."

Nghe xong câu nói này, khoé miệng Ôn Trĩ dần cong lên, nhưng vẫn ra vẻ thận trọng khoanh tay, cau mày: "Vậy nhẫn đâu? Nếu như anh có thể ngay lập tức lấy ra hai chiếc nhẫn độc nhất vô nhị kia, em liền tin lời anh nói."

Tư Minh Trầm: ".. Chiếc nhẫn." Hẳn là đang ở dưới sông.