Chương 13: Hẹn hò

Tư Minh Trầm giật mình.

Ngày càng có nhiều nước mắt xuyên qua áo sơ mi, làm ướt lưng y.

Tư Minh Trầm quay người, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Trĩ lên, thần sắc cô đơn mang theo rung động và xúc động.

"Đừng khóc."

Tư Minh Trầm hơi cúi đầu, dù giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng khó nén lo lắng: "Từ sau khi em mất trí nhớ, thật giống như đứa nhỏ."

Ôn Trĩ yếu ớt cau mày: "Vậy anh thích không?"

Ngay lúc này, hai đôi mắt đối diện nhau.

Tư Minh Trầm im lặng một lát: "Thích."

Ôn Trĩ nín khóc mỉm cười, vòng tay qua eo Tư Minh Trầm: "Vậy chúng ta hẹn hò đi, giống như lúc cao trung vậy."

Đôi con người màu nâu nhạt mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, Tư Minh Trầm hỏi: "Giống như lúc cao trung?"

Ôn Trĩ gật đầu: "Chính là hẹn hò thuần khiết, cảm giác như mối tính đầu."

Hai như mối tính đầu, hình như làm cho tâm tình Tư Minh Trầm không tệ, ý cười chạm tới đáy mắt.

"Được."

Ôn Trĩ thấy Tư Minh Trầm đồng ý, tâm tình cũng rất tốt, bởi vì như thế mang ý nghĩa đoạn hôn nhân vỡ vụn của bọn họ đã được tu bổ, ly hôn là không thể nào.

Ước định đạt thành, Ôn Trĩ chăm chú nhìn Tư Minh Trầm, ngay cả khi nắm tay, mỗi ngón tay đều chặt chẽ dính vào nhau, như sợ người ta chạy mất.

Trở lại phòng ngủ, Ôn Trĩ chậm rãi ngồi trên giường, vừa chuẩn bị cởi cúc áo.

Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ, hình như hình thấy tâm tư của cậu.

Y suy nghĩ rất đơn giản.

Hẹn hò là chuyện Ôn Trĩ đề cập, y có thể đáp ứng.

Nhưng cử chỉ thân mật, trong thời gian ngắn hoặc là chờ Ôn Trĩ khôi phục lại ký ức rồi lại nói.

Chò y nghĩ xong, Ôn Trĩ đã đứng lên bắt đầu cởi thắt lưng.

"Soạt" một tiếng, hai ống quần rơi xuống mặt đất, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế.

Từ nhỏ, làn da Ôn Trĩ đã rất tốt, màu da giống mẹ, trắng nõn nhưng không nhợt nhạt, mà hơi hồng.

Tư Minh Trầm thấy thế, thu hồi tầm mắt: "Em đi tắm trước đi, tôi đi làm việc."

Ôn Trĩ không nhanh không chậm nhắc chân ra khỏi quần, đôi chân dài bị giấu bên dưới áo sơ mi rộng rãi, đi về phía Tư Minh Trầm.

"Chúng ta cùng tắm đi."

Ôn Trĩ ôm tay Tư Minh Trầm, dán mặt lên cơ bắp trên tay y, ngọt ngào gọi: "Anh Minh Trầm, cùng tắm uyên ương đi."

Lúc Ôn Trĩ nói những lời này, cười đến vui vẻ, vệt nước mắt chưa được xử lý trên mặt trông có hơi buồn cười.

Tư Minh Trầm hơi động môi, hăng hái nhìn Ôn Trĩ: "Không phải nói, yêu đương giống như lúc cao trung sao?"

Ôn Trĩ sững sờ.

Đây là Tư Minh Trầm muốn tình yêu plato?

Từ sau khi cậu mất trí nhớ tỉnh lại, tình cảm của hai người có thể dùng từ khúc chiết để hình dung.

Bây giờ khó lắm mới yêu đương, Tư Minh Trầm thế nhưng lại muốn plato?

Ôn Trĩ buồn bực.

Nhưng nghĩ lại, phương diện kia của y có chút vấn đề, cho nên kháng cự cũng là bình thường.

Có thể Tư Minh Trầm đang âm thầm vượt qua chướng ngại tâm lý, chuẩn bị cho cậu kinh hỉ thì sao.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Trĩ thoải mái hơn nhiều.

"Vậy em đi tắm rửa."

Trước khi đi, Ôn Trĩ đột nhiên nhón chân ôm cổ Tư Minh Trầm, ấn xuống trán y một cái hôn vang dội, mới ngâm nga bài hát đi vào nhà tắm.

Tư Minh Trầm đợi cậu đi vào, thật lâu sau mới lưu luyến thu lại tầm mắt, thay quần áo ngủ, đi phòng làm việc xử lý công việc.

Trước khi đi ngủ, Tư Minh Trầm về phòng, vừa vào đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Cẩn thận ngửi, làm mùi sữa tắm.

Ôn Trĩ hẳn là dùng rất nhiều mới thơm như vậy.

Y nhìn Ôn Trĩ, kinh ngạc.

Ôn Trĩ mặc áo sơ mi trắng.

Là xế chiều hôm nay, tổ tiết mục chuẩn bị hành lý cho mọi người, là Ôn Trĩ thừa dịp không ai chú ý lén lấy đi.

Áo sơ mi của cậu quá rộng so với Ôn Trĩ. Lại thêm ba cái cúc áo phía trên không cài, xương quai xanh trắng nõn như ẩn như hiện.

Tư Minh Trầm nhàn nhạt cong môi, sau đó giấu đi cảm xúc, rũ mắt: "Ngủ ngon."

Được đáp lại như vậy, đương nhiên Ôn Trĩ không hài lòng, thì thầm: "Nóng quá, anh có nóng không?"

Tư Minh Trầm đắp chăn: "Không nóng."

Ôn Trĩ lại lầm bầm: "Thế nhưng em nóng quá." Vừa nói, tay lại không để yên, lặng lẽ cởi cúc áo, nháy mắt đã cởi được gần nửa.

"Có phải là em sốt rồi không."

Ôn Trĩ ghé sát lại gần Tư Minh Trầm, tất cả nút áo đã cởi, lọ ra bả vai trần.

"Có chút."

Vẻ mặt Tư Minh Trầm lạnh nhạt duỗi tay về phía Ôn Trĩ, cậu lập tức sáng mắt, đỏ tai nhắm mắt.

Một giây, hai giây, ba giây.

Nguồn nhiệt không đến như tưởng tượng, áo sơ mi cũng mặc nguyên trên người, chỉ là những cái nút áo đang được Tư Minh Trầm cài lại từng cái một.

Vẻ mặt Ôn Trĩ phức tạp: "Tay anh thật đẹp, nếu như nó có thể cầm.."

Tư Minh Trầm ngắt lời: "Phát sốt, càng phải giữ ấm."

Ôn Trĩ cau mày: "Thế nhưng em nóng."

Tư Minh Trầm thản nhiên: "Đắp chăn một đêm, ngày mai là tốt thôi."

Tắt đèn.

Trong phòng tối đen, ánh trăng cũng bị ngăn cản bên ngoài.

Ôn Trĩ xoắn xuýt, càng thêm phiền muộn.

Bên cạnh, mùi hương trên người Tư Minh Trầm bay tới, giống như mùi hương trên áo sơ mi của cậu, bên trong mang theo mùi gỗ xạ hương rất nhạt, khiến cho người ta cảm giác như đưa thân vào miếu thờ, mang theo từng tia đắng chát.

Hình như tất cả quần áo của y đều mang mui này.

Ôn Trĩ bị quấn thành cái kén, xoay người nhìn Tư Minh Trầm.

Đây là biến tướng nhắc nhở cậu thanh tâm quả dục.

Cậu thở dài, ôm bí đao bất đắc dĩ nhắm mắt.

Nửa đêm, tòa thành này nghênh đón trận mưa xuân đầu tiên, độ ẩm trong không khí đạt tới đỉnh cao, nhiệt độ chợt hạ thấp.

Tư Minh Trầm ngủ say cảm giác được, bị tiếng mưa đánh thức. Đóng kín cửa sổ xong, y mở hình thức trừ ẩm, thay Ôn Trĩ đắp kĩ chăn.

Da Ôn Trĩ mẫn cảm, hoàn cảnh ẩm ướt kéo dài sẽ đẽ bị mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau.

Hai tia chớp xẹt qua không trung, tiếng sấm theo đó mà đánh tới, Ôn Trĩ bất an giật người, miệng lẩm bẩm, tỏ vẻ nghiêm túc lại e ngại.

Tư Minh Trầm nhét lại bí đao bị rơi vào ngực Ôn Trĩ, sau đó vươn tay kéo cậu vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Lúc ngủ, Ôn Trĩ thích co người lại thành một cục, trước kia thường xuyên ngủ một hồi liền lăn đến dưới chân Tư Minh Trầm, đến mức y mỗi lần tỉnh lại giữa đêm đều vô thức tìm cậu, kéo cậu lại bên người.

Duy nhất một lần nửa đêm tỉnh lại không tìm được cậu, là ngày bọn họ ký thỏa thuận ly hôn.

* * *

Mưa dần tạnh, tám giờ sáng, nhóm khách quý đứng trên bãi cỏ ướt đẫm, vây xem trận đua ngựa.

Buổi tối hôm nay sẽ tiến hành lần bỏ phiếu thứ hai, mỗi tổ khách quý đều vô cùng gấp, sợ mình phải ở tầng một.

Nếu như Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm có bữa tối xa hoa kia, hai ngày này gần như chỉ có thể dựa vào mì ăn liền sống qua ngày.

Mà tầng cao nhất, bữa tối xa hoa, spa, xoa bóp cái gì cũng có, cung ứng vô hạn.

Hôm nay muốn học đua ngựa, cho nên tổ tiết mục cung cấp cho mọi người phòng để đồ lựa chọn quần áo.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đều là quần thẳng ống phối hợp với một đôi ủng đơn giản, áo là của chính mình.

Tâm cơ chính là, trên người Ôn Trĩ chính là chiếc áo sơ mi tối hôm qua.

Khách quý có mặt đương nhiên đều nhìn ra chiếc áo này rất không phù hợp với thân hình Ôn Trĩ, dân mạng suy đoán.

Cố Thừa Phong mượn cơ hội làm cậu khó xử: "Xem ra quần áo trong phòng thay đồ, Ôn Trĩ không quá xem trọng."

Ôn Trĩ hạnh phúc cười: "Quần áo trong phòng thay đồ chắc chắn rất đẹp, nhưng tôi càng thích áo sơ mi của Tư Minh Trầm hơn."

[Chậc chậc chậc, Ôn Trĩ liều mạng vì kinh doanh.]

[Mặc áo sơ mi của bạn trai, boy tâm cơ.]

[Dáng vẻ của Ôn Trĩ phối hợp với những hành vi này, kết hợp giữa bạch liên hoa và trà xanh.]

[Đỉnh cấp trà xanh, tốt thôi.]

[Nội tâm tư tổng không chút dao động.]

[Ôn Trĩ thật thú vị, giống như tiểu yêu tinh.]

Cố Thừa Phong khịt mũi coi thường, trong lúc vô tình quay đầu, quét đến ánh mắt lạnh buốt của Tư Minh Trầm. Cậu ta nghĩ, Tư Minh Trầm hẳn là phản cảm với những hành vi này của Ôn Trĩ, nhưng hoàn toàn bất đắc dĩ, bị ép buộc kinh doanh nhỉ.

Huấn luyện viên đua ngựa vô cùng đẹp trai, dạy cũng vô cùng cẩn thận, hai tiếng sau, mọi người tạm thời nghỉ ngơi.

Đạo diễn nói, sau thời gian đó, sẽ giao cho mỗi tổ khách quý một con ngựa, để bọn họ tự do hoạt động.

Vừa rồi lúc dạy học, Ôn Trĩ học được rất nhanh. Kỳ thật khi còn bé cậu đã có cơ sở, cho nên không quá khó. Về phần Tư Minh Trầm, từ nhỏ y đã học cưỡi ngựa, những cái này đương nhiên không đáng kể.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, bảy nhóm khách quý tuỳ ý nói chuyện phiếm, Ôn Trĩ thì đi mua cà phê cho Tư Minh Trầm.

Kỳ thật Tư Minh Trầm có uống hay không không quan trọng, nhưng Ôn Trĩ cứng rắn muốn đi mua, y liền đồng ý.

Lúc đầu, y muốn đi cùng cậu, nhưng Ôn Trĩ tỏ vẻ, chờ chút nữa cậu còn muốn cùng y cưỡi ngựa, lúc này nghỉ ngơi đi.

Vì thế, trong khu bình luận đều đang nói Ôn Trĩ liếʍ chó, liếʍ đến không còn lại gì.

Nghĩ như thế, có lẽ còn có các khách quý.

"Tư tổng, tình cảm của anh và Ôn Trĩ rất tốt." Tạ Minh nhà sinh vật học hỏi từ đáy lòng, "Cảm giác cậu ấy rất quan tâm anh."

Tư Minh Trầm lộ ra nụ cười mỉm hiếm thấy.

"Ừ."

[Báo cáo! Bá tổng lại cười.]

[Lần trước bá tổng đại nhân cười hình như là cái lần ăn cơm chùa.]

[Quả nhiên, bá tổng chỉ cười với kiều thê.]

[A a a a, thế mà tôi lại cảm thấy ngọt.]

Thời gian đã qua mười lăm phút, Ôn Trĩ còn chưa về. Tư Minh Trầm hơi để tâm, đứng dậy định đi tìm cậu. Bởi vì mua cà phê, cho nên thợ quay phim không có đi theo Ôn Trĩ, Ôn Trĩ lại nhất, lỡ đâu gặp phải phiềm toái. Nếu không thì quán cà phê chỉ cách trại ngựa hơn 300 mét, không đến mức đi lâu như vậy.

Ống kính đi theo Tư Minh Trầm, cùng nhau đi tìm Ôn Trĩ.

Tư Minh Trầm vừa qua khỏi chỗ rẽ, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn quay đầu nhìn.

Trước cửa trại ngựa, Ôn Trĩ đứng cạnh ba bốn nhân viên công tác giá trị nhan sắc phi thường cao, đang nói chuyện với nhau, cười tươi như hoa.

Hai nhân viên công tác phía trước thấy Ôn Trĩ bưng cà phê huýt sáo, hưng phấn.

"Ông trời ơi, hai người họ đẹp đôi quá."

Tư Minh Trầm bình tĩnh nhìn Ôn Trĩ.