Chương 22: Hôn

"Không được?"

"Không được?"

Minh Diễm Đường và Kiều Quyện không hẹn mà cùng nói.

"Theo lý mà nói, trông cái thể hình kia của chồng cậu thì tế bào vận động phát triển rất tốt, không nên.." giọng Kiều Quyện ngày càng nhỏ.

Ôn Trĩ say trước mắt chuếnh choáng, còn có chút lí trí. Cậu liếc Kiều Quyện, khẽ lải nhải: "Sao cậu biết tế bào vận động của Tư Tư phát triển tốt?"

Kiều Quyện lườm cậu: "Tư Minh Trầm và Trần Dục thường xuyên ra ngoài luyện tập, tớ từng gặp."

Ôn Trĩ phản ứng hơi chậm: "Tớ cũng không biết vì sao không được, tớ muốn đề nghị Tư Tư cùng tớ đi bệnh viện khám bệnh, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của y."

Minh Diễm Đường vui vẻ, Kiều Quyện giơ tay gãi cằm cậu: "Diễm Đường, dựa vào trình độ hiểu biết của cậu với nam nhân, cậu cảm thấy tâm lý Tư Minh Trầm xuất hiện vấn đề, hay là vấn đề sinh lý xuất hiện vấn đề?"

Minh Diễm Đường nhà nhã duỗi đôi chân dài: "Tớ làm sao biết? Bạn trai của tớ đều rất được."

Ôn Trĩ muốn khóc: "Tớ không ghét bỏ y, nhưng không thể sợ thầy giấu bệnh!"

Minh Diễm Đường đùa cậu: "Nếu không cậu thử làm chút bầu không khí, ví dụ như huân hương, mặc mấy dạng áo ngủ gợi cảm chẳng hạn."

Ôn Trĩ: "Tớ cứ thế trực tiếp cởϊ qυầи, trần trùng trục chẳng phải càng gợi cảm?"

Ba người trong phòng ngủ anh một câu tôi một câu thảo luận, không thề chú ý tới Tư Minh Trầm đứng ngoài cửa.

Tư Minh Trầm khắc chế vẻ mặt, nhưng gân xanh trên trán vẫn bại lộ tâm tình y.

Đàm luận loại chuyện này cũng thôi đi, vì sao còn nói lớn như thế? Chỉ sợ người khác không nghe thấy sao?

Đi xuống tầng, Tư Minh Trầm ngồi trên ghế sô pha, tiện tay rót ly nước lọc hạ hỏa.

Lúc này người giúp việc đi tới: "Tư tổng, ngài uống rượu, có cần tôi nấu giúp ngài chén canh giải rượu không?"

Tư Minh Trầm nhàn nhạt hỏi: "Có phải Ôn Trĩ uống rất nhiều rượu không, nấu nhiều một chút."

Người giúp việc gật đầu: "Phải, Ôn thiếu gia lấy ra hai biền Romanee-Conti 45 năm trong hầm rượu của ngài khoản đãi bạn bè."

Tư Minh Trầm hơi giật mình sau đó tháo đồng hồ trên tay xuống ném lên bàn: "Biết rồi."

Chỉ một lát sau, Minh Diễm Đường và Kiều Quyện xuống tầng, phía sau là giọng Ôn Trĩ còn không ngừng dông dài.

Lúc này Tư Minh Trầm quay đầu, Ôn Trĩ mới phát hiện.

Cậu không kịp chờ nện bước, lại vì vì sau rượu đi đường không vững lảo đảo quỳ trên đất, rên một tiếng đau đớn.

Tư Minh Trầm cau mày lướt qua Minh Diễm Đường và Kiều Quyện đỡ Ôn Trĩ dậy: "Có đau không?"

Ôn Trĩ vươn tay ra: "Không đau."

Tư Minh Trầm thuận thế kéo cậu lên, bàn tay vuốt đầu gối cậu, nói với Minh Diễm Đường và Kiều Quyện: "Trời tối, để lái xe đưa hai người về."

Hai người đều uống rượu, không từ chối.

Trước khi đi, Minh Diễm Đường nhìn lại thấy Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm dính chặt vào nhau.

Minh Diễm Đường nói: "Giúp tôi nói với Ôn Trĩ, tôi có một đại ngôn quảng cáo nhãn hiệu quốc tế thiếu nam chính, hỏi xem cậu ấy có muốn tham gai không."

Tư Minh Trầm: "Được."

Minh Diễm Đường và Kiều Quyện lên xe rồi, Kiều Quyện kì quái nói: "Tớ cảm giác, tình cảm hai người bọn họ không chỉ tốt hơn một chút thôi đâu."

Minh Diễm Đường: "Có lẽ sau khi mất trí tới, tìm được cảm giác mối tình đầu."

Xe thương vụ màu đen chậm rãi rời đi, Ôn Trĩ vẫn đứng ở cổng không nhúc nhích, mặc cho Tư Minh Trầm làm thế nào cũng không dắt cậu vào nhà được.

Tư Minh Trầm bất đắc dĩ, vuốt ve tai cậu, cúi đầu hỏi: "Sao thế?"

Đôi mắt Ôn Trĩ say mông lung: "Muốn anh ôm em."

Tư Minh Trầm cười nhẹ, nắm eo ôm cậu lên: "Uống bao nhiêu rượu?"

Ôn Trĩ ôm cổ y, cọ đầu lên cổ Tư Minh Trầm: "Hai chai."

Tư Minh Trầm lại cười: "Không có tiền đồ."

Lúc này người giúp việc bưng canh giải rượu vừa nấu xong đi vào phòng khách, trông thấy Tư Minh Trầm ôm Ôn Trĩ, ánh mắt khẽ động. Đặt canh giải rượu xuống, nhanh chóng rời đi.

Mấy người giúp việc dọn dẹp phòng khách thấy cảnh này thì xì xào bàn tán: "Từ khi Ôn thiếu gia xảy ra tai nạn mất trí nhớ, càng ngày càng ân ái với tiên sinh."

"Đúng vậy đó, lúc vừa tới nhà nhà, tôi thiếu chút nữa cho là bọn họ hình hôn đó."

Trong phòng khách, Ôn Trĩ ngồi cạnh Tư Minh Trầm dần không vừa lòng, bắt đầu chui vào lòng Tư Minh Trầm.

Tư Minh Trầm vuốt lưng cậu: "Đừng nghịch, uống canh giải rượu."

Ôn Trĩ dạng chân ngồi trên đùi Tư Minh Trầm, chôn đầu vào ngực y: "Tư Tư, em khó chịu."

Tư Minh Trầm nghĩ là thân thể cậu không thoải mái, vội vàng kiểm tra: "Chỗ nào không thoải mái."

Ôn Trĩ càu mày che ngực: "Trái tim. Em có nỗi khổ không nói được."

Tư Minh Trầm dừng tay, nháy mắt hiểu được Ôn Trĩ nói đến chuyện nào, cơn giận vừa rồi bị đè nén lần nữa đánh tới.

"Vậy thì đừng nói."

Tư Minh Trầm bưng canh giải rượu đưa cho cậu: "Uống xong thì đừng nói nữa."

Ôn Trĩ rất nghe lời, trong men say cậu cho rằng đây là bài thuốc hay, ừng ực hai cái đã uống hết.

Đột nhiên cậu nôn khan một hồi: "Chồng ơi."

Tư Minh Trầm cau mày: "Đắng sao?"

Ôn Trĩ vẻ mặt kì quái: "Hình như em mang thai."

Tư Minh Trầm vỗ mông câu sau đó ôm cậu lên tầng: "Tôi nào có bản lĩnh làm đàn ông mang thai."

Ôn Trĩ yên lặng tựa vào vai Tư Minh Trầm nức nở.

Quả nhiên, chồng cậu có vấn đề!

Đêm khuya, Ôn Trĩ tắm rửa xong nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp. Chăn nệm có mùi bạc hà dễ ngửi, cậu ôm bí đao ngủ đến hài lòng.

Phòng ngủ bên cạnh phòng khách nhỏ, Tư Minh Trầm nhìn hai bình rượu rơi trên đất, cất kỹ.

Y cười cười, tiểu hỗn đản còn có lương tâm, để dành cho anh nửa bình.

* * *

Sáng ngày hôm sau, Ôn Trĩ bị đồng hồ báo thức đánh thức, vị trí bên cạnh sớm lạnh rồi.

Mỗi ngày Tư Minh Trầm đều dậy sớm, bảy giờ rời giường, chạy bộ buổi sáng sau đó mới ăn bữa sáng, đúng chín giờ đi làm.

Rời giường trước, Ôn Trĩ thoáng nhìn phong thư tình trên tủ đầu giường, bên cạnh thư tình là nhanh hoa hồng trắng mới tinh.

Cậu vui vẻ, trịnh trọng nâng bức thư tình, chuẩn bị mở ra.

Không ngờ cậu kết hôn với Tư Minh Trầm lâu như vậy rồi, Tư Minh Trầm vẫn biết lãng mạn.

Mở thư tình ra, hai hàng chữ viết bằng bút máy phiêu dật hữu lực đập vào mắt.

Buổi sáng tốt lành, Ôn Ôn. Minh Diễm Đường muốn mời em đóng quảng cáo, sau khi tỉnh lại nhớ trả lời tin nhắn cho cậu ấy. Đêm nay anh đưa em đi tụ hội, nếu như em có thể thì buổi trưa chúng ta liên lạc.

* * * Tư Minh Trầm.

Ôn Trĩ bưng mặt cười, gửi tin trả lời Minh Diễm Đường.

Sau khi tìm hiểu tình huống, cậu biết lần này Minh Diễm Đường chụp quảng cáo là trang phục mùa xuân của Hương gia. Minh Diễm Đường chủ yếu xuất hiện ở nửa sau với tư cách là người phát ngôn, nửa đầu là cuộc gặp lãng mạn giữa hai nhân vật chính.

Một nhân vật chính là được quyết định, là người mẫu Thorn đến từ Châu Âu, còn lại là Minh Diễm Đường đề cử với nhã hiệu chính là cậu, bởi vì khí chất ngây thơ của cầu lần này tương đối hợp với ý định của nhà thiết kế.

Bàn bạc mọi chuyện với Tình Vãn xong, Ôn Trĩ chuẩn bị lên đường.

Tình Vãn đến đón cậu thì trêu ghẹo: "Quả nhiên là bạn tốt có khác, bình thường Minh Diễm Đường rất kiêu ngạo, ai cũng không thèm phản ứng."

Ôn Trĩ bưng trà sữa nhướng mày: "Em chẳng những có bạn là đỉnh lưu, còn có chồng bá tổng."

Tình Vãn âm dương quái khí: "Đúng nha, cậu thật là hạnh phúc. Nhưng mà gần đây cậu cần phải chú ý quản lý thể trọng. Bình thường xưa nay cậu không uống trà sữa, chỉ uống americano đá."

Ôn Trĩ hỏi lại: "Vì sao?"

Tình Vãn liếc mắt nhìn cậu: "Bởi vì americano đá tiêu sưng, lên hình đẹp."

Đi vào phòng quay chụp quảng cáo, Ôn Trĩ vừa đi vừa hỏi: "Trúc mã của em và ctp, ai đỏ hơn?"

Tình Vãn: "Cố Thừa Phong mới đỏ nửa năm, trúc mã của cậu đã bảy năm, không phải cùng một cấp độ."

Mặt Ôn Trĩ phát sáng: "Tiểu Minh cũng không tệ."

Tình Vãn phàn nàn: "Nếu Tư Minh Trầm biết cậu gọi cậu ấy là Tiểu Minh, hôm nay cậu không cần đến phòng chụp ảnh này nữa."

Ôn Trĩ: "..."

Đừng nói cho cậu ấy.

Hương gia là một trong sáu nhãn hiệu có lịch sử tương đối lâu đời, yêu cầu của bọn họ với người phát ngôn cực cao, chỉ là kỳ khảo sát của nhãn hiệu đã đến một năm.

Minh Diễm Đường làm đại ngôn cho Hương gia đã bốn năm.

Ôn Trĩ đi tới, Minh Diễm Đường đang trò chuyện với tổng thanh tra của nhãn hiệu, tổng thanh tra là kiểu mà người ta hay gọi là soái ca hỗn huyết, mà Minh Diễm Đường mặc kiểu áo mới thiết kế, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, tựa như tinh linh xinh đẹp nhất trong lẽ hội khiêu vũ tinh linh.

Trông thấy Ôn Trĩ, Minh Diễm Đường nâng cằm nói với tổng thanh tra: "Cậu ấy tới rồi."

Tổng thanh tra quay đầu, ánh mắt lướt từ trên xuống, sau đó chân thành tán thưởng: "Thật là một cậu trai mê người."

Ôn Trĩ đương nhiên không phải lần đầu tiên được khen đẹp, dù sao cậu vẫn tự sưng là soái ca vô địch vũ trụ. Thế là, cậu khiêm tốn gật đầu: "Xin chào."

Minh Diễm Đường nói với tổng thanh tra: "Cậu ấy cũng không phải cậu trai gì đâu, cậu ấy đã 27 tuổi rồi."

Tổng thanh tra kinh ngạc nhìn Ôn Trĩ: "Thật không giống."

Minh Diễm Đường bắt đầu nghiêm túc dò xét Ôn Trĩ, sau khi tìm ra vấn đề ở đâu mới đưa Ôn Trĩ đi thay quần áo.

"Tớ nói này Ôn Trĩ, sao tớ phát hiện sau khi cậu mất trí nhớ ăn mặc ngày càng thô."

Ôn Trĩ đi vào phòng thử áo xa hoa cùng Minh Diễm Đường, ngồi trên ghế: "Thô? Tớ luôn là anh chàng đẹp trai thời thượng tuyến đầu, những bộ trang phục trong không gian chim cánh cụt của tớ luôn là thời trang nhất trường."

Minh Diễm Đường im lặng nói: "Bây giờ đã là năm 22 rồi ok? Tớ hiếu kì vì sao cậu có thể tìm được trong tủ quần áo mấy bộ quần áo xấu xí này? Phong cách hoàn toàn là học sinh cấp ba."

Ôn Trĩ trả lời: "Mấy bộ quần áo trong tủ rất đẹp nhưng quá thành thục, không thích hợp với tớ."

Minh Diễm Đường vịn tay cậu, kéo cậu nhìn vào gương: "Xin nhìn thẳng vào tuổi của cậu."

Ôn Trĩ nhìn tướng mạo tinh xảo không tì vét của mình trong gương, lẩm bẩm: "Xem kỹ rồi."

Minh Diễm Đường nâng trán: "..."

Thay trang phục quảng cáo rồi, Ôn Trĩ yên tĩnh ngồi trên ghế hóa trang. Chị gái tạo hình rất ôn nhu, vì để phù hợp với khí chất của cậu, cô uốn nhẹ phần tóc mái và nhuộm tóc màu nâu nhạt, thoạt nhìn cậu giống như một tinh linh ngốc nghếch vô tình đột nhập vào thế giới loài người, thẳng thắn và sạch sẽ.

Ôn Trĩ đi đến dưới ánh đèn chụp ản, chào hỏi thợ quay phim và đạo diễn, bên cạnh là cộng sự Thorn.

Thorn không che giấu chút nào mà ca ngợi: "Cậu rất đẹp."

Ôn Trĩ giơ ngón cái: "Anh cũng rất đẹp trai."

Đạo diễn ghi lại một màn này, chuẩn bị cắt thành hậu trường.

Nói là quảng cáo, không bằng nói là phim ngắn, mặc dù cốt truyện không có gì đáng nói như phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng cách bước quay cũng dài và phức tạp không kém.

Đây là lần quay chụp quảng cáo đầu tiên sau khi Ôn Trĩ mất trí nhớ, nhưng vẻ cậu biểu đạt nụ cười thuần khiết không chút vết tích diễn xuất.

Trong thiết bị chuyên nghiệp, các đường nét trên khuôn mặt không tì vét của Ôn Trĩ được phóng to đến vô hạn, mịn đến mức có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông, là số ít trong số ngôi sao của làng trí trong nước xuất hiện cùng lúc với Minh Diễm Đường mà không hề bị lu mờ bởi vẻ đẹp của cậu ấy, thay vào đó càng có khí chất hơn.

Nếu như nói vẻ đẹp của Minh Diễm Đường là Bỉ Ngạn Hoa quỷ mị tuyệt diễm, vậy khí chất của ot càng thiên về Huân Hà quyến rũ, tao nhã khiến người ta say đắm.

Trước ống kính, đạo diễn bắt lấy từng nhất cử nhất động của đám người. Ông biết Ôn Trĩ, cũng biết là cậu có tiếng là người đỏ kịch không đỏ.

Nhưng nghe nói bối cảnh lai lịch của Ôn Trĩ lại không nhỏ, cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp cậu mấy năm nay sống trong giới giải trí không khác gì thùng nhuộm lại sống đến tuỳ ý tiêu sái.

Nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng thấy Ôn Trĩ từng ăn cơm uống rượu với ai.

Vất vả cho tới trưa, mọi người có thể nghỉ ngơi.

Ôn Trĩ cũng thừa dịp này cầm di động lên.

Hẳn là Tư Minh Trầm cũng đang dùng cơm, có thể quấy rối.

Ôn Trĩ cắn đùi gà, hỏi thăm: "Tư Tư, anh đang làm gì? Có nhớ em không? Hôm nay em ra ngoài kiếm tiền nuôi gia định."

Hội nghị của Tư Minh Trầm còn chưa kết thúc, trông thấy điện thoại sáng lên, vô thức nhìn xem có phải Ôn Trĩ không.

Quả nhiên, là đồ ngốc.

Tư Minh Trầm trả lời: "Không có, đang họp. Em xong việc rồi sao?"

Ôn Trĩ gửi định vị: "Buổi chiều em còn phải tiếp tục chụp."

Tư Minh Trầm mở định vị, phát hiện nơi Ôn Trĩ quay chụp ở gần công ty.

Tư Minh Trầm: "Chúng ta cách rất gần, muốn cùng ăn cơm không?"

Ôn Trĩ nuốt đùi gà: "Được nha, đúng lúc em cũng chưa ăn cơm. Nhưng mà em chỉ còn một giờ nghỉ ngơi."

Tư Minh Trầm: "Được, chờ tôi."

Ném điện thoại xuống, Tư Minh Trầm nói với các vị lãnh đạo cao tầng: "Đi nghỉ trước đi, buổi chiều tiếp tục."

Mọi người gật đầu, nhao nhao rút lui khỏi phòng họp, sợ Tư Minh Trầm đổi ý.

Hiện trường chỉ có trợ lý Văn phát hiện mánh khoé.

Gần đây tần suất boss của họ cầm điện thoại trong lúc họp ngày càng cao.

Chẳng mấy chốc, Ôn Trĩ đi ra khỏi phòng chụp, leo lên xe thương vụ của Tư Minh Trầm. Bởi vì thời gian có hạn, Tư Minh Trầm để trợ lý chuẩn bị bốn mặn một canh đơn giản, hai người trực tiếp ăn trên bàn ăn nhỏ hơi rộng ở ghế sau.

Tạo hình hôm nay của Ôn Trĩ làm Tư Minh Trầm nhìn rất lâu, vừa mở cơm hộp, Tư Minh Trầm vừa nói: "Màu tóc nâu nhạt rất hợp vói em."

Ôn Trĩ cười cười bắt đầu quan sát Tư Minh Trầm.

Không biết có phải là vì hôm qua say rượu hay không mà cậu cảm thấy rất lâu rồi không được gặp Tư Minh Trầm.

Hôm nay Tư Minh Trầm mặc âu phục màu xám bạc, phía trên là cà vạt có đường vân đen, có hơi rộng, phối hợp với kẹp cà vạt kim cương trắng cao cấp giản lược, lộ ra vẻ cấm dục thành thục.

Đối mặt với một Tư Minh Trầm như thế, Ôn Trĩ có hơi thẹn thùng, bất tri bất giác cúi mặt.

Tư Minh Trầm gúp cậu mở bộ đồ ăn, hỏi: "Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Ôn Trĩ lắc đầu: "Anh quá đẹp rồi, em thẹn thùng."

Lời nói thật đơn giản tự nhiên này khiến Tư Minh Trầm bất ngờ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trợ lý Văn thấy thế thì lặng lẽ xuống xe.

Cơm trưa chỉ có một hộp canh là sườn heo và canh bí đao. Tư Minh Trầm làm việc rất tỉ mỉ, sau khi dùng khăn giấy lau vết ẩm trên nắp hộp mới đưa canh cho Ôn Trĩ.

"Em uống trước đi."

Ôn Trĩ bưng canh nếm thử một ngụm: "Ngon lắm."

Lúc ăn cơm, Tư Minh Trầm tương đối yên tĩnh, từ đầu đến cuối đều nghe Ôn Trĩ kể cho y mấy chuyện thú vị trong khi quay chụp.

Ôn Trĩ nói: "Vừa rồi weibo Tiểu Minh công bố cậu ấy và em cùng quay chụp, bên dưới có rất nhiều fan đều cho là em muốn đại ngôn cho Hương gia, hù chết bọn họ."

Tư Minh Trầm nghiêm túc nói: "Em đại ngôn ch, vì sao fa lại kinh hãi?"

Ôn Trĩ chững chàng đàng hoàng: "Địa vị của em còn thấp, đối với bọ ọ, chỉ có Minh Diễm Đường mới có thể quay được một bị phim vi mô. Em còn cần nỗ lực hơn nữa mới có thể để cho những nhãn hiệu Lam Huyết này tán thành em."

Tư Minh Trầm suy tư, vuốt tóc Ôn Trĩ: "Vậy em phải cố gắng lên."

Ôn Trĩ nuốt một miếng cơm: "Em sẽ."

Tư Minh Trầm cười khẽ: "Cần tôi nạp tiền không?"

Ôn Trĩ không hiểu: "Nạp tiền?"

Tư Minh Trầm: "Ừ, tôi có liên hệ với mấy nhãn hiệu kia, hẳn là không có vấn đề."

Ôn Trĩ lúc này mới hiểu được.

Hóa ra Tư Minh Trầm muốn dùng sức mạnh của bá đổng cho cậu đi cửa sau.

"Anh trai nhỏ, vừa rồi còn nói muốn em cố gắng, làm sao chưa qua hai giây đã bắt đầu dạy em không làm mà hưởng?"

Ôn Trĩ cố ý đùa Tư Minh Trầm, nháy mắt cả người đã nằm trong ngực y.

Tư Minh Trầm thấp giọng nói: "Sợ em vất vả."

Ôn Trĩ chìa môi: "Chồng bảo bối, hôn một cái."

Tư Minh Trầm nhướng mày, đẩy mặt cậu ra: "Mau ăn cơm, em còn phải đi làm."

Ôn Trĩ không buông thay, nằm trong ngực Tư Minh Trầm chơi xấu: "Hôm nay anh không hôn em, em sẽ không xuống xe."

Tư Minh Trầm ôm bả vai Ôn Trĩ, làm ra vẻ muốn nói với trợ lý Văn: "Chúng ta đi thôi, buổi chiều Ôn Trĩ không quay chụp."

Ôn Trĩ suốt ruột: "Đừng.." sau đó bất đắc dĩ trừng mắt liếc Tư Minh Trầm.

Quả nhiên, yêu tinh ngàn năm cậu không thắng nổi.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ước định cẩn thận thời gian tụ hội buổi tối, vội vội vàng vàng trở về.

Trước khi đi nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Ôn Trĩ, tâm tình cả buổi chiều của Tư Minh Trầm đều không tệ.

Sau khi Ôn Trĩ trở về, Minh Diễm Đường bác chéo chân hỏi: "Đi lang thang đâu đó?"

Ôn Trĩ cười trả lời: "Ăn bữa trưa ngọt ngào với chồng."

Minh Diễm Đường cảm thấy có chỗ kì lạ: "Thế mà cậu ăn hai bữa cơm trưa?"

Ôn Trĩ còn chưa kịp giải thích, Minh Diễm Đường đã cằn nhằn: "Khó trách cậu béo lên."

Ôn Trĩ mặc kệ, tâm tình tốt tiếp tục thử quần áo.

Thời gian buổi chiều gần như là tổ đạo diễn xem phim, nếu có chỗ nào chưa vừa ý thì để người mẫu bổ sung lại lần nữa.

Bởi vì trên weibo Minh Diễm Đường phát tán ảnh chụp chung của hai người, Ôn Trĩ dứt khoát cũng đăng một tấm.

Weibo vừa phát ra, bình luận bên dưới nháy mắt bị fan hâm mộ chiếm cứ, tăng lên tới một vạn.

[Bảo bối, đang quay quảng cáo sao? ]

[Khá lắm, Ôn Ôn của chúng ta có tiền dồ rồi? Thế mà cùng một tuyến với Tiểu Hương? ]

[Đây là đại ngôn mới sao? ]

[A a a a! Ôn Ôn thịnh thế mỹ nhan! Phong cách trang điểm này rõ ràng là vương tử tinh linh!]

[Minh Diễm Đường hẳn là đại ngôn của CH, Ôn của tôi đảm nhiệm quay chụp sao? ]

[Tài nguyên của Ôn Trĩ quả thật không tệ, đáng tiếc quá, tài nguyên này tuỳ tiện nâng con heo nào đó cũng có thể đỏ.

Đối với nghi vấn của fan, Ôn Trĩ trả lời: Nhận lời mời của Đường Đường, làm nhân vật chính trong phim ngắn của cậu ấy.

[Wow, tấm bảng quảng cáo của nhà Tiểu Hương và phim ngắn luôn rất có cảm xúc, chúng tôi lại có thể nhìn thấy thịnh thế mỹ nhan của Ôn Ôn rồi!]

[Tiểu Ôn thật lợi hại! Nếu như ánh mắt chọn kịch bản cũng có thể tốt như vậy, chúng tôi đã thỏa mãn rồi!]

[Oa, Tiểu Ôn ơi! Một ngày nào đó anh sẽ trở thành vũ đại minh tinh vô địch vũ trụ!]

[Ha, fan Ôn kích động gì chứ? Không phải là người mẫu cho phim ngắn thôi sao? Mặc dù Ôn Trĩ là tuyến mười tám, các bạn cũng đâu cần kích động như thế chứ? ]

[Cười chết tôi, các bạn vừa nói tài nguyên của Ôn nhà tôi tốt, vừa nói tài nguyên của Ôn nhà tôi không tốt, kính nhờ các bạn thống nhất khẩu hình, ok? ]

Ôn Trĩ không để ý tới antifan, trả lời xong những vấn đề của fan xong liền nói chuyện phiếm với Minh Diễm Đường.

Tiếng Trung của Sách Ân không tệ, rất dẻo miệng.

Hắn thấy Ôn Trĩ tương đối hứng thú với quê hương mình liền bày ra rất nhiều tấm hình đường phố của mình.

Ôn Trĩ vừa gặm quả hạch, vừa hỏi hắn một tí thói quen sống ở nước ngoài.

Thật ra thì cậu không quá hứng thú với nước ngoài, mà là vì quê hương của Sách Ân chính là nơi Tư Mình Trầm du học.

Minh Diễm Đường thấy Ôn Trĩ cả ngày miệng chẳng rảnh rỗi, vô cùng hâm mộ.

Ôn Trĩ có một thân thể vĩnh viễn ăn không mập, nhưng cậu ta không được.

Lúc Ôn Trĩ đi vệ sinh, Sách Ân cười nói với Minh Diễm Đường: "Bạn thân của anh thật là đáng yêu, tôi không cách nào kháng cự cậu trai như vậy."

Minh Diễm Đường nhạo báng hắn: "Hôm qua anh còn nói, anh thích những cậu trai hấp dẫn."

Sách Ân nhướng mày: "Tôi hay thay đổi."

Minh Diễm Đường sợ hắn quấy rầy Ôn Trĩ, có lòng tốt nhắc nhở: "Cậu ấy có người yêu rồi, hơn nữa còn rất hung."

Lần này Sách Ân không nói thêm, tiếc nuối thở dài.

Chờ Ôn Trĩ trở lại, lại liên tiếp chụp ba phân đoạn, lần này mới kết thúc.

Ôn Trĩ nhìn ra cửa sổ, phát hiện đã là buổi tối, trời đã tối đen rồi.

Bởi vì đã hẹn với Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ không giữ Tình Vãn lại, cho chị ấy về nhà trước còn cậu ở lại đợi Tư Minh Trầm.

Lúc này, ban lãnh đạo cao cấp đúng lúc đi tới, dẫn đầu là người đàn ông hỗn huyết cao lớn đẹp trai, ngũ quan thâm thuý, da rất trắng.

Minh Diễm Đường đi tới, không thèm để ý ánh mắt của những người khác, bắt tay người đàn ông: "Tôi kết thết công việc rồi."

Người đàn ông gật đầu: "Chúng ta đi ăn gì đó đi."

Minh Diễm Đường nhìn Ôn Trĩ bày vẻ: "Đi đây."

Ôn Trĩ ngoan ngoãn giống như chim cút không có kiến thức: "Tạm biệt."

Vốn tưởng rằng đám người này cũng sẽ đi, không ngờ cuối cùng còn dư lại người đàn ông thành thục ưu nhã.

Nhìn chất liệu quần áo và khí chất của anh ta, chắc hẳn cũng là cán bộ cấp cao.

Anh ta nhìn Ôn Trĩ cuòi cười: "Tôi muốn xem qua phim ngắn của cậu, được chứ?"

Ôn Trĩ gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Cách thời gian hẹn với Tư Minh Trầm còn nửa tiếng, đúng lúc Ôn Trĩ cũng muốn xem một chút, liền cùng người đàn ông này ngồi bên cạnh đạo diễn xem.

Ôn Trĩ rất yên tĩnh, nghe đạo diễn và người đàn ông xa lạ này nói chuyện, biết được đối phương là tổng đại lý khu Châu Á, đồng thời quản lý nhiều đường dây tiêu thụ nhẫn hiệu xa xỉ phẩm.

"Có lẽ chính là như vậy, Diệp tổng."

Diệp Kiều gật đầu, nhìn Ôn Trĩ: "Phim ngắn rất đẹp mắt, sau khi tung ra chắc chắn cậu sẽ được rất được hoan nghênh."

Ôn Trĩ thầm hứng khởi: "Cảm ơn."

Trong lúc Diệp Kiều xem phim ngắn luôn suy nghĩ tên của nam minh tinh này, nghĩ rất lâu, anh ta đoán cậu trai này có lẽ là người mới.

"Đây là danh thϊếp của tôi." Diệp Kiều mỉm cười: "Thêm wechat đi, sau này có hoạt động, tôi mời cậu."

Ôn Trĩ sảng khoái đồng ý, thêm bạn tốt wechat xong mới phát hiện năm này Diệp Kiều 32 tuổi, tuổi tác không quá lớn.

Chỉ trong vòng nửa giờ, Diệp Kiều dí dỏm hài hước khiến tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt, cộng thêm trẻ tuổi đẹp trai, hấp dẫn không ít tầm mắt.

Thời gian không còn sớm, lại nói với đạo diễn mấy câu, Diệp Kiểu chuẩn bị rời đi. Anh ta hỏi Ôn Trĩ: "Người bạn nhỏ, người đại diện của cậu đâu?"

Ôn Trĩ: "Tôi để chị ấy về trước rồi."

Diệp Kiều gật đầu, lại hỏi: "Tối hôm nay có hẹn sao? Đã trễ thấy này, tôi mời cậu ăn bữa cơm được chứ."

Ôn Trĩ khách khí từ chối: "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi đang đợi người yêu, tối nay chúng tôi có hẹn."

Diệp Kiều tiếc nuối: "Vậy có thời gian chúng ta lại gặp. Đối tượng của cậu đã tới chưa? Chúng ta cùng đi ra ngoài."

Tin nhắn wechat cuối cùng Tư Minh Trầm là mười phút trước, lúc đó y đang từ hầm đậu xe lên đường chắc bây giờ đã sắp đến.

Ôn Trĩ: "Được."

Cửa chính của tòa nhà đồ sồ đã đóng kính, Ôn Trĩ là Diệp Kiều cùng đi ra từ cửa hông.

Ôn Trĩ chủ động chào tạm biệt: "Đi đường cẩn thận, tạm biệt."

Diệp Kiều cười khẽ, không có ý định rời đi: "Đối tượng của cậu tới rồi sao? Tôi chờ cùng cậu một lát, chỗ này quá tối."

Ôn Trĩ uyển chuyển từ chối: "Anh còn chưa ăn cơm, đừng trễ nải thời gian của anh, tôi không sợ."

Diệp Kiều: "Không sao."

Ôn Trĩ còn muốn từ chối: "Không cần.." Cậu còn chưa nói xong đã bị một tiếng còi xe hơi cắt đứt.

Lúc này, bên cạnh Ôn Trĩ và Diệp Kiều đậu một chiếc GTR màu đen. Tầm mắt Diệp Kiều thâm thuý, nhẹ nhàng quét mắt qua biển số xe, cuối cùng rơi vào vị trí tài xế.

Lúc này, cửa xe lái chính bị đẩy ra.

Tư Minh Trầm đứng dậy nhìn hai người.

"Ôn Ôn, chúng ta đi thôi."

Ôn Trĩ ba bước thành hai bước đi tới bên cạnh Tư Minh Trầm: "Anh tới rồi."

Vẻ mặt Tư Minh Trầm bình thản, đôi mắt màu nâu nhạt lẳng lặng nhìn Diệp Kiều sau lưng Ôn Trĩ: "Vị này là."

Diệp Kiều tự giới thiệu: "Tôi là Diệp Kiều tập đoàn Khang Việt."

Tư Minh Trầm hơi gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn Ôn Trĩ: "Có đói không, chúng ta đi thôi."

Ôn Trĩ ôm bụng: "Em đói chết mất thôi, bụng xẹp lép rồi."

Tư Minh Trầm vẻ mặt ôn hòa: "Sắp đến rồi, em kiên trì thêm một chút."

Sau khi lên xe, Tư Minh Trầm quay đầu xe, hai người hình Diệp Kiều.

Lúc này Tư Minh Trầm dừng xe, nhàn nhạt nói: "Em còn chưa thắt dây an toàn."

Ôn Trĩ đáp một tiếng, cúi đầu bắt đầu lần mò đầu cắm dây an toàn. Bởi vì ánh đèn mơ hồ, cậu hơi không thấy rõ.

"Tư Tư, anh có thể mở đèn xe không?"

Tư Minh Trầm không mở đèn xe: "Tôi giúp em."

Ôn Trĩ định cảm ơn Tư Minh Trầm, Đối diện đã có cảm giác áp tới, Tư Minh Trầm gần như giam cậu vào ngực, bởi vì cúi đầu, hai người cách nhau rất gần, hô hấp giao hòa.

Thắt giây an toàn xong, Tư Minh Trầm hơi ngẩng đầu.

Trong nháy mắt, y hôn môi Ôn Trĩ.

"Cho em, nụ hôn buổi trưa."