Chương 1: Thức tỉnh
Edit: Runa
Toàn bộ bức tường đều màu trắng, toàn bộ ra giường màu trắng, đây là một căn phòng hoàn toàn màu trắng. Trên giường trong căn phòng trắng có một người đang nằm, trên mặt được đeo mặt nạ dưỡng khí, mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.
Phòng này ở tầng năm, là phòng chăm sóc tập trung, tầng dưới căn phòng là phòng cấp cứu. Lúc này một người toàn thân đầy máu bị đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, đèn đỏ phòng phẫu thuật sáng lên.
Ngay khi ca phẫu thuật tầng dưới thất bại, người bệnh trên giường tầng trên ngón tay hơi động, điện đồ giám sát mạch tim vượt mốc bình thường, phát ra cảnh báo.
Không bao lâu có y tá chạy tới, một lát sau các thông số lại bình thường, y tá cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác nhận không có dị thường, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Y tá đó không thấy, sau khi cô rời khỏi phòng, người trên giường bệnh từ từ mở mắt.
Đàm Tranh mơ mơ màng màng mở mắt, chiếu vào mắt là một khoảng trắng, hắn hơi chớp mắt nhìn, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, thứ vừa nhìn thấy chắc là trần nhà.
Sau đó cảm giác được mặt nạ dưỡng khí trên mặt, hắn hơi nghi hoặc, hiện giờ hắn đang ở trong bệnh viện sao? Hắn hơi quay đầu, ánh mắt quét một vòng. nhìn thấy dụng cụ bên giường cùng kim truyền dịch trên tay, ngừng một lúc, trong đầu hiện lên hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, cửa phòng bệnh bị mở ra, y tá tuần tra phòng bệnh không ngờ người bệnh đã tỉnh lại, kinh ngạc chạy nhanh đi báo cho bác sĩ.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, giúp hắn cẩn thận kiểm tra một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Ngài Phong yên tâm, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện.”
Đợi bác sĩ và y tá đi khỏi, Đàm Tranh có chút hoang mang, ngài Phong? Hắn không phải họ Phong a. Hơn nữa tỉnh lại lâu như vậy rồi, hắn đã phát hiện dị trạng của thân thể.
Toàn thân hắn hiện tại rất đau, nhưng phần đầu nên có vấn đề nhất thì lại không có việc gì, hắn vẫn nhớ rõ, khi hắn đang ở trong phòng, bị một kẻ bịt mặt xông tới dùng súng bắn trúng mi tâm.
Cho dù hắn mạng lớn được cứu về, đầu cũng không thể không băng bó gì đi. Hắn chậm rãi nâng tay không truyền nước, xoa trán. Tay cảm giác trơn bóng, không nói đến miệng vết thương, ngày cả nốt nhỏ cũng không có.
Đồng tử hắn co lại, có chút không hiểu nổi tình huống hiện tại. Hắn rõ ràng bị bắn trúng đầu, hắn nhớ rõ ràng cảm giác đau nhức cùng nóng rực lúc đó, có cả vị khói thuốc súng.
Đàm Tranh nằm trên giường bệnh, trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt, lúc này cửa phòng bệnh lại bị mở ra. Hắn hơi nghiêng mặt, nhìn về phía cửa, trên mặt lập tức đầy vẻ kinh ngạc không thể che dấu.
Người đi vào mặc áo khoác màu đen, trên đầu đội mũ, trên mặt đeo kính râm cùng khẩu trang, nhìn bộ dạng không nhận ra là ai. Nhưng cho dù là như vậy, Đàm Tranh vẫn nhận ra đối phương, Yến Cẩn.
“Bệnh viện báo cho tôi, nói anh tỉnh rồi.” Người tới cởi khẩu trang, tháo kính râm, quả nhiên là khuôn mặt trong ấn tượng của Đàm Tranh, nhưng lúc này tiều tụy đi rất nhiều, không chỉ chưa cạo râu, trong mắt cũng có tơ máu.
Đàm Tranh hơi giật mình nhìn người này, Yến Cẩn có vẻ rất nghi hoặc với phản ứng của hắn, lau mặt nói: “Nhìn thần sắc của anh vẫn rất kém, nên nghỉ ngơi nhiều đi, tôi chỉ tiện đường qua đây thăm.”
Đàm Tranh vẫn trầm mặc không nói, lúc này lại có người đẩy cửa đi vào, cũng là người quen, là một trong những trợ lý của Yến Cẩn. Hắn trước chào hỏi Đàm Tranh, sau đó thấp giọng nói với Yên Cẩn mấy câu.
Đàm Tranh nghe không rõ bọn họ nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy ‘từ chối tiếp khách’, ‘hậu sự’, ‘lễ truy điệu’, Yên Cẩn sau khi nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó nhìn.
“Cảnh Thâm sợ tôi vạch trần bộ mặt thực của hắn ta đi.” Yến Cẩn cười nhạt nói, trong mắt có sự đau xót nặng nề cùng sự tức giận lạnh lẽo.
Đàm Tranh chưa từng nhìn thấy Yến Cẩn như vậy, hắn không chuyển mắt nhìn chằm chằm đối phương, đột nhiên cảm thấy, hôm nay như là lần đầu tiên nhìn thấy người này vậy.
Mà lần đầu tiên hắn gặp Yên Cẩn đã là chuyện của nhiều năm trước, hắn thật không ngờ, bình thường hai người như nước với lửa, hiện tại lại ở trong cùng một phòng.
“Anh Phong, anh nghỉ ngơi thêm đi, tôi cùng Yến Cẩn đi trước, lần sau lại đến thăm anh.” Trợ lý Yến Cẩn đi đến bên giường, mở miệng nói.
Sau khi Yến Cẩn cùng trợ lý đi khỏi, Đàm Tranh nhắm mắt lại, đem những suy nghĩ sau khi tỉnh sắp xếp lại một lần. Bác sĩ gọi hắn là ngài Phong, trợ lý Yến Cẩn gọi hắn là anh Phong, nếu nói đến người họ Phong bên cạnh Yến Cẩn, hình như chỉ có một.
Người đại diện của Yến Cẩn, Phong Thiếu Phi.
Chẳng lẽ hắn không phải mạng lớn không chết, mà là trọng sinh thành một người khác sao? Hắn bật cười lắc đầu, xem ra là diễn nhiều quá, giờ bắt đầu ảo tưởng không thực tế rồi.
Nhưng nếu không phải trọng sinh, phải giải thích chuyện đầu không có vết thương, những người khác gọi hắn là ngài Phong như thế nào?….. Hay là có người cố ý phẫu thuật thẩm mỹ hắn thành Phong Thiếu Phi?
Đàm Tranh suy nghĩ về tất cả khả năng có thể, tuy rất nhanh loại bỏ khả năng trọng sinh, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy, lúc này hắn tỉnh lại, có thể sẽ xảy ra chuyện vượt quá tưởng tượng.
Cho tới ba ngày sau, dự cảm của hắn trở thành sự thực.
Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, hắn đã có thể ngồi dậy được. Khi hắn xuống giường đi vào phòng vệ sinh, khi nhìn thấy người trong gương, tuy đã chẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn kinh hãi mà lùi về sau vài bước.
Người trong gương rõ ràng là người đại diện của Yến Cẩn, Phong Thiếu Phi. Đàm Tranh vươn tay, dần dần vuốt theo hình dáng khuôn mặt, càng sờ tâm càng trầm.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy rồi, có phẫu thuật thẩm mỹ không, hắn sẽ nhìn ra được. Khuôn mặt này căn bản không có dấu vết của việc đυ.ng đến dao kéo.
Hắn nhìn người trong gương đang ngẩn người, thì thào nói: “Chẳng lẽ mình thật sự trọng sinh?”
Cả ngày hôm đó hắn ngẩn người, đối với chuyện đột nhiên biến thành người khác, hắn cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, thật sự không thể tưởng tượng nổi, làm người ta không dám tin. Sự yên tĩnh của phòng bệnh khiến hắn có chút hoảng hốt, hắn rất cần một chút thanh âm làm bạn, vì vậy mở TV, đây là lần đầu tiên hắn mở TV ba ngày qua.
Không nghĩ tới vừa mở liền thấy thông báo đưa viếng Đàm Tranh.
Hắn sững người nhìn hình ảnh của tin tức, tiêu đề viết rất to, rất nhiều fan khóc lớn trong lễ truy điệu của Đàm thiên vương. Hắn căn bản không nghe được phóng viên đang nói cái gì, hắn chỉ nhìn bức ảnh ở giữa, ảnh chụp khổ lớn.
Người trong ảnh là hắn, phải nói là hắn trước kia, Đàm Tranh hai mươi tám tuổi.
Đàm Tranh là ai? Hắn là thiên vương của công ty giải trí Tinh Hải, là sự bảo đảm của phòng bán vé, là siêu sao mọi người nghe nhiều đến thuộc.
Khi hắn mười tám tuổi được Tinh Hải khai quật, ký hợp đồng tham gia một trong ba công ty giải trí đứng đầu thành phố S là công ty giải trí Tinh Hải, sau đó vài năm chậm rãi bộc lộ tài năng trong giới điện ảnh, từ khi ra mắt đến nay diễn xuất thành công rất nhiều vai diễn.
Giải Kim Tượng năm nay, người có hy vọng đoạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, diễn viên nổi tiếng nhất, chính là Đàm Tranh. Lại không ngờ rằng trước lễ trao giải mấy tiếng, một siêu sao như vậy lại ra đi…..
Đàm Tranh nhìn thông cáo lễ viếng của hắn, trên mặt vừa vui vừa buồn, hắn rõ ràng không chết, nhưng cũng không phải Đàm Tranh. Đàm Tranh trong mắt mọi người đã nằm trong quan tài lạnh như băng, sắp bị vùi xuống lòng đất.
Yến Cẩn mặc tây trang màu đen, sắc mặt tái nhợt đeo kính râm, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, đi vào hội trường tổ chức lễ truy điệu của Đàm Tranh, một mực không trả lời các vấn đề của phóng viên bên ngoài.
Cậu vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng cậu không để ý ánh mắt của người khác, chỉ đứng ở góc sáng sủa, nhìn ảnh của Đàm Tranh không chớp mắt.
“Cậu Yến, cảm ơn cậu đã tham dự.” Lúc này có người đi tới nói chuyện với cậu. Yến Cẩn nghiêng nghiêng mặt, thản nhiên trả lời một tiếng.
Người nọ thấy Yến Cẩn không muốn nói chuyện, thức thời không tiếp tục quấy rầy, đi ra chỗ khác. Yến Cẩn liếc nhìn người kia một cái, nhận ra đó là người đại diện của Đàm Tranh.
“Yến Cẩn, cậu tới đây làm gì?!” Lúc này lại có một tiếng nói lạnh nhạt cường ngạnh vang lên, Yến Cẩn hơi ngừng một chút, hai tay để ở bên chân gắt gao nắm lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói. Bạn tốt khi còn sống của Đàm Tranh, là người đã giúp mẹ con Đàm Tranh trong cuộc sống, Cảnh Thâm. Trên mặt Cảnh Thâm rõ ràng biểu hiện không chào đón, giọng nói cũng rất ác liệt, khiến nhiều người ở đây bắt đầu khe khẽ bàn luận.
“Nơi này không chào đón cậu, mời cậu đi.” Cảnh Thâm đưa mẹ Đàm Tranh cho trợ lý, sau đó bước tới trước mặt Yế Cảnh, lạnh lùng nói, một chút tình cảm cũng không lưu.
Yến Cẩn không mở miệng, chỉ hít sâu một hơi, sau đó một nhiên nắm tay đánh về phía Cảnh Thâm, những người ở đây không nghĩ Yến Cẩn lại động tay, bởi vậy trong thời gian ngắn đều ngây ngẩn tại chỗ.
Cảnh Thâm cũng không nghĩ sẽ bị đánh, mặt tái xanh trừng Yến Cẩn, sau đó có bảo vệ chạy tới, cương quyết mời Yến Cẩn ra khỏi hội trường. Yến Cẩn lắc lắc tay, nhẹ giọng nói: “….. Một đấm này tôi thay anh đánh.”