Chương 11: Ngồi trên vai

Ôn Trĩ còn muốn tiếp tục trình bày lí do, nhưng cậu chợt phát hiện ra cảm xúc của Tư Minh Trầm đột nhiên sa sút.

Tâm tình như thế, hiếm khi xuất hiện trên mặt Tư Minh Trầm, khiến cậu bất an.

Cậu đoán, chắc là Tư Minh Trầm thích nam hai.

Vì an ủi Tư Minh Trầm, cậu vội đổi giọng: "Nhưng em cảm thấy nam hai cũng rất đáng thương."

Tư Minh Trầm không nói chuyện, chỉ mở mắt nhìn cậu. Ôn Trĩ luôn cảm thấy, trong thần sắc đối phương luôn cất giấu bi thương, nhưng cậu không biết bi thương này từ đâu tới.

"Anh ta thật ra có thể thử một chút."

Ôn Trĩ thận trọng móc ngón tay, ngày càng hoảng: "Ai cũng có quyền dũng cảm theo đuổi tình yêu."

[Tôi cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị.]

[Tình nhân plastic chắc không bởi vì một bô phim mà mỗi người một ngả chứ? ]

[Fan nhà người ta biết mùi rồi, nhân khí phòng trực tiếp của Cố Thừa Phong ngày càng thấp, fan bắt đầu giơ chân.]

[Kỳ thật vấn đề này tôi cảm thấy cả hai đều có lý. Nam hai có quyền tự do theo đuổi tình yêu, nhưng điều kiện tiên quyết là không làm chuyện xấu.]

Còn lại 30 phút, trong phòng rất yên tĩnh, Ôn Trĩ đã không còn tâm trạng xem phim, nãy giờ vẫn luôn lén liếc Tư Minh Trầm.

Tư Minh Trầm tựa nửa người vào sô pha, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên tay vịn, mặc dù ánh mắt vấn luôn nhìn chằm chằm màn ảnh, nhưng lại không hệ có thần thái gì, yên tĩnh lạ lùng.

Xem phim xong, tròi cũng đã tối.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm chuẩn bị đi ngủ.

Bở vì tống nghệ mùa này có cả cp giả, cho nên phòng ngủ của cp là phòng kín, không có camera.

Còn về chuyện đó là phòng hai người hay là phòng hai người, chỉ được tiết lộ sau khi chương trình kết thúc.

Nhưng lại có quy định, chỉ được vào phòng ngủ sau mười giờ tối, thời gian khác không thể vào.

Còn lại nửa tiếng, Ôn Trĩ đi vào phòng thể hình, định vận động một phen. Hình như Tư Minh Trầm không vui, bây giờ vấn nên không quấy rầy y thì tốt hơn.

Ngay lúc này, Tư Minh Trầm đang đứng ở ban công nhìn về phương xa. Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, không tính là quá lạnh.

Tay khoác lên rào chắn, giữa hai ngón tay trống rỗng, Tư Minh Trầm hơi khóc chịu, trầm mặc ngẩng đầu lên.

Trong phòng thể hình, Ôn Trĩ nhìn vào ống kính, giảng giải cho mọi người chỗ tốt của việc vận dộng.

Phong cách của y rất khác trước, sau khi mất trí nhớ, Ôn Trĩ rất bần, không ngừng lải lải liên miên không ngừng.

"Kỳ thật tôi cũng có cơ bụng đó, tám múi như ẩn như hiện."

Ôn Trĩ nhìn trúng cái tạ trong tay, chuẩn bị làm mẫu cho dân mạng, đề cao thiện cảm, thuận tiện kéo phiếu.

Đặt tay lên tạ 40kg, cậu dùng sức kéo, quả tạ không nhúc nhích chút nào.

Mặt Ôn Trĩ đỏ bừng, thức thời vòng qua 30kg, 20kg, đi thẳng tới quả tạ quả 10kg bên cạnh.

"Cái này dễ nâng, đừng khiến tôi bất động."

[Chết cười, nếu có quả tạ 5kg, có phải anh cũng định thử xem? ]

[Chừa cho Ôn Trĩ chút mặt mũi đi.]

[Còn rất thoải mái, so với người rõ ràng không nâng nổi còn mạnh miệng thì mạnh hơn nhiều.]

[Ôn Trĩ hẳn là không biết nâng tạ tay, tư thế không đúng.]

Tư Minh Trầm chợt xuất hiện phía sau cậu, từ bên cạnh nhìn lại giống như đang ôm lấy cậu vậy: "Em như thế rất dễ bị thương.]

Hươi trong lòng Ôn Trĩ nhảy loạn, lắp bắp:" A, vậy thì anh có thể làm mẫu cho mọi người một chút chứ.]

Tư Minh Trầm không từ chối, chợt đối mặt với ống kính. Mặc dù y không có ý để lộ tay như Tư Minh Trầm, nhưng áo sơ mi đen căng chặt hiện ra đường cong cơ bắp chập chùng như ẩn như hiện, tràn ngập cảm giác lực lưỡng.

Ôn Trĩ rất biết điều: "Tư Tư thật lợi hại."

Tư Minh Trầm không quên nhắc nhở cậu: "Lần sau trước khi vận động, nhất định phải nắm được trình tự hoặc là có chuyện gia chỉ đạo."

Ôn Trĩ cong môi: "Thôi mà, em luyện tập lúc anh ở cạnh em là được."

Tư Minh Trầm lại nói tiếp: "Thời gian không còn sớm, nói tạm biệt với mọi người đi."

Ôn Trĩ thuận theo vẫy tay: "Bai bai."

[Nói thật, tôi cảm thấy tính cách Ôn Trĩ thay đổi rồi.]

[Trước đó Ôn Ôn không có.. Khờ thế này.]

[Chắc là Ôn Trĩ có quen biết với Tư Minh Trầm? Mặc dù không phải tình nhân, nhưng cũng không giống như người xa lạ.]

[Hôm nay tôi đi dạo cả ba tổ trực tiếp khác, tất cả mọi người đều ngọt, ở chung cũng rất tự nhiên. Chỉ có Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm, có lẽ không phải là một đôi.]

[Nhóm của bọn họ có thể trực tiếp là được rồi, Tư Minh Trầm sao có thể là người yêu của Ôn Trĩ.]

Theo như siêu thoại trên mang, tống nghệ muốn xoát độ hot, khiến rất nhiều chú ý đến tống nghệ dù chỉ mới ngày đầu.

Vào buổi tối, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm cùng đắp chung một chiếc chăn, ý nghĩ kì lạ nổi lên. Từ khi cậu mất trí nhớ, đây là lật đầu tiên bọn họ chung giường chung gối.

Cậu muốn có hành động, nhưng căn nhắc đến tâm tình của Tư Minh Trầm, vấn phát huy nhãn hiệu 'chồng ngoan', nhìn vào trần nhà tối đen như mực mà nói: "Tư Tư, em cảm thấy anh không vui."

Tư Minh Trầm: "Không có, tôi chỉ là hơi mệt."

Ôn Trĩ nhích cái gối tới gần Tư Minh Trầm, đặt tay lên tay y: "Không vui thì chắc chắn phải nói với em, về sau chúng ta sẽ ỏ chung cả đời."

Trong bóng tối, Tư Minh Trầm mở mắt ra: "Ừ."

Hôm sau, tất cả khách quý bị triệu tập đến đại sảnh, chuẩn bị mở buổi thu ngày hôm nay.

Hôm qua mọi người đều đã giới thiệu, đều có sự hiểu biết nhất định với đối phương.

Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, mỗi tổ ngẫu nhiên rút một chiếc thẻ nhiệm vụ, kết bạn đi khu vườn gần đây hái rau. Phương tiện giao thông có thể tự lựa chọn.

Ôn Trĩ rút trúng quả mận bắc, dắt tay Tư Minh Trầm hỏi: "Tư Tư, chúng ta đi như thế nào đây?"

Tư Minh Trầm: "Sáu cây số, đi xe đạp đi."

Ôn Trĩ gật đầu, đang muốn cùng đi với Tư Minh Trầm, bị Tần Úc Sâm sau lưng gọi lại.

"Tư tổng, tôi là Tần Úc Sâm, trước đó lừng là thiết kế tại Tư Thịnh, không biết ngài có ấn tượng không."

Tư Minh Trầm lễ phép nói: "Có một chút."

Tần Úc Sâm lên tiếng: "Chúng tôi cũng hái quả mận bắc, cùng đi chứ."

Tư Minh Trầm biết Ôn Trĩ không thích Cố Thừa Phong, quét mắt nhìn người phía sau Tần Úc Sâm, "Phương tiện giao thông không giống, sẽ kéo dài hành trình, vẫn nên chia ra hành động đi."

Tần Úc Sâm: "Được."

Tư Minh Trầm rời đi cùng với Tư Minh Trầm rồi, Cố Thừa Phong đen mặt, nếu như không phải có kị ống kính, đã sớm ném Tần Úc Sâm mà đi trước rồi.

Mặc dù Tần Úc Sâm chỉ là cộng tác, nhưng hai người cũng xem như liên quan, cứ thế đi liếʍ Tư Minh Trầm, mặt mũi của hắn ai xem?

Tần Úc Sâm không biết vì sao Cố Thừa Phong đột nhiên lạnh mặt, không dám nói chuyện với hắn, lặng lặng ở một bên.

Đồng cỏ ven đường đã nảy mầm.

Tư Minh Trầm cưỡi một chiếc xe đạp màu trắng, sau lưng chở Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ đón gió, tâm tình vui sướиɠ. Cậu lặng lẽ liếc khung xe đạp phía trước, muốn ngồi ở đó tựa vào ngừng Tư Minh Trầm.

"Tư Tư, em muốn ngồi phía trước, được chứ?"

Tư Minh Trầm cúi đầu nhìn khung xe: "Phía trước không an toàn."

Ôn Trĩ nghoẹo đầu: "Em cảm thấy tốt mà."

Tư Minh Trầm: "Sắp đến rồi."

Kế hoạch tiếp xúc thân mật đổ bể, Ôn Trĩ thở dài, cánh tay ôm eo Tư Minh Trầm, dán mặt lên trên.

Kết quả bỏ phiếu sẽ có vào tối nay, nhưng trước mắt hòm phiếu của các phòng trực tiếp đều đã mở, có thể xem số phiếu.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm có hơi bất ngờ, vẫn hạng chót như cũ. Tần Úc Sâm và Cố Thừa Phong thứ hai đếm ngược.

Đi vào vườn mận bắc, Ôn Trĩ cõng giỏ trúc, chuẩn bi hái. Cũng là vì trồng trong nhà kính, cho nên mùa xuân cũng có trái.

Nhiệm vụ của bọn họ là hái mười kí, không nhiều cũng không ít. Chỉ là nhiệt độ trong nhà kính rất cao, thời gian hoạt động tương đối nóng.

Tư Minh Trầm rất nhanh, đã hái được rất nhiều mận.

Ôn Trĩ từ xa nhìn lại, thấy đôi mày y hơi cau lại. Mặc dù có nhiệm vụ, nhưng thiết mục cần là bọn họ ân ái.

Tư Minh Trầm trái lại thì tốt rồi.

Thao tác như mãnh hổ.

Thứ hạng bỏ phiếu lại xếp ngược.

Ôn Trĩ định chủ động một chút: "Anh ơi, em muốn hái quả mận phía trên, nhưng không với tới."

Quả nhiên Tư Minh Trầm nghe tiếng di tới. Y đánh giá cây mận bên cạnh Ôn Trĩ, trầm giọng nói: "Em có thể hái dưới đất trước."

Ôn Trĩ bắt đầu nũng nịu: "Phía trên đều chín đỏ rồi."

Tư Minh Trầm không nhiều lời, đi đến bên cạnh cậu, giúp cậu hái mận. "

Ôn Trĩ kích động:" Em cũng muốn thử. "

Tư Minh Trầm ước lượng khoảng cách:" Em không tới. "

Ôn Trĩ:" Anh ôm em lên, em liền tới. "

[Ha ha, thật chua.]

[Chắc là nhà Ôn Trĩ mở nhà máy sản xuất đường, tất cả đều là đường hóa học.]

[Mạo muội hỏi một câu, Ôn Trĩ đã bao tuổi rồi? Sao cứ giống như học sinh cấp ba thế? ]

[Tiểu tác tinh*, ha ha, tôi thích.]

(thuật ngữ xúc phạm được sử dụng để mô tả một người cư xử rất giả tạo và không tự nhiên. Theo baidu)

Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm vẫn không đồng ý:" Đã đủ rồi. "

Ôn Trĩ không còn cách nào, cõng giỏ trúc ngon ngoãn quay người:" Được rồi, bỏ mấy trái trên tay anh vào đây đi. "

Hoàn thành nhiệm vụ, hai người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Trước khi ra cửa, Tư Minh Trầm rửa sạch tay, đưa cho Ôn Trĩ hai chiếc khăn tay:" Lau mồ hôi trán. "

Ôn Trĩ nghe lời làm theo, hấp tấp đi theo Tư Minh Trầm.

Lần này, cước bộ của cậu hơi nhanh, ý đồ ngồi lên khung trước xe.

Tư Minh Trầm hiểu rõ lòng dạ cậu, ngăn cậu trước khi kịp ngồi vào:" Ngồi đằng sau. "

Ôn Trĩ bất mãn liếc y, tiếp tục chôn mặt lên lưng y, chơi xấu cọ loạn.

[Ha ha ha, có phải tôi hơi xấu xa? Tôi chỉ thích xem Ôn Trĩ bị Tư Minh Trầm từ chối thôi.]

[Mặc dù không quá thật, nhưng Ôn Trĩ rất kính nghiệp, bỏ phiếu.]

[Tư Minh Trầm chưa từng tham gia loại chương trình này đi, có lẽ là không thích ứng.]

[Thật không biết Tư Minh Trầm yêu đương, sẽ như thế nào.]

Trở về nơi ở của bọn họ, các khách quý khác đều đã trở về, chuẩn bị nướng thịt ngay tại sân thượng lớn nhất.]

Bữa tối hôm nay tổ tiết mục mời khách, tự phục vụ thịt nướng, cũng cho mọi người cơ hội biết nhau.

Ôn Trĩ ngồi xuống theo Tư Minh Trầm, phát hiện những khách quý khác đang quan sát số phiếu.

Cậu hỏi Tạ Cảnh:" Xin hỏi, trước mắt chúng tôi được bao nhiêu phiếu? "

Nghề nghiệp của Tạ Cảnh là khiêu vũ, phong cách ăn mặc hip – hop, tính cách lại tương đối hiền hòa. Anh ta đưa cho Ôn Trĩ:" Thứ nhất đếm ngược. "

Ôn Trĩ thấy số phiếu của bọn họ còn kém xa Cố Thừa Phong, đoán chừng ngày mai vẫn là đếm ngược, ăn cơm cũng không có tinh thần.

Tư Minh Trầm thấy cậu không có hứng thủ với thịt bà chr và bò bít tết, hỏi:" Dạ dày không thoải mái sao? "

Ôn Trĩ thở dài:" Không có. "

Ăn tối xong, nhóm khách quý vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Lúc này giữa không trung đột nhiên có pháo hoa, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Chỉ là vị trí khá xa, bị một công trình kiến trúc che kín, phải giẫm lên ghế mới trông thấy.

Ôn Trĩ phát hiện, hai tổ tình nhân khác đều đang dựa sát vào nhau thì thầm.

Mặc dù Tần Úc Sâm và Cố Thừa Phong không thân mật như vậy nhưng cũng đang đùa giỡn nhau.

Chỉ có cậu và Tư Minh Trầm chẳng có chút ngọt.

Thần sắc Ôn Trĩ càng thêm cô đơn, đứng dậy đi đến trước rào chắn, ủ rũ cúi đầu.

Lúc này, Tư Minh Trầm đi tới:" Làm sao thế? "

Ôn Trĩ lẩm bẩm:" Em xem số phiếu của chúng ta ngày mai có lẽ vẫn là đếm ngược. Như thế có phải chúng ta sẽ bị đào thải? "

Tư Minh Trầm nói khẽ:" Đạo diễn nói, bị đào thải có thể phục sinh. "

Ôn Trĩ lầm bầm:" Nhưng em không muốn luôn là thứ nhất đếm ngược, em cũng muốn lên tầng thử xem. "

" Đoàng "một tiếng, pháo hoa lần lượt nở rộ trong không trung, đám Tạ Cảnh và Tần Úc Sâm đều lại gần, thưởng thức pháo hoa nơi xa.

Ở đây vóc dáng của Ôn Trĩ là thấp nhất, mặc dù cậu đã cao mét tám, nhưng khung xương tương đối tinh tế, nhìn tổng thể có vẻ gầy yếu.

Ôn Trĩ cúi đầu định từ bỏ, cậu bỗng nhiên bị kéo, sau đó nửa người ngồi trên vai Tư Minh Trầm, được nâng lên.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tầm mắt của Ôn Trĩ sáng lên.

Chung quanh đều là âm thanh cảm thán, trái tim Ôn Trĩ đập loạn, chăm chú nắm tay Tư Minh Trầm cúi đầu nhìn y.

Tư Minh Trầm vẫn là vẻ mặt bình tĩnh:" Xem đi. "

Trong khu bình luận giống như ăn tết vậy.

[A a a a, Tư Minh Trầm bạn trai siêu khoẻ.]

[Quào! Tư tổng thật khoẻ!]

[Mặc dù là giả, nhưng tôi thích xem!]

[Nhanh lên diễn đàn cho tôi xem! Tôi thích bá tổng cấm dục lạnh lùng!]

[Bỏ phiếu cho anh!]

Ôn Trĩ kích động khó mà diễn tả bằng lời, trong đầu hiện lên khoảng thời gian lớp mười một Tư Minh Trầm dẫn cậu đi dạo chợ đêm xem pháo hoa.

Khi đó Tư Minh Trầm cũng giống như bây giời, cùng cậu chơi đầu, cẩn thận quan tâm cậu, nhưng vẻ mặt luôn bình thản như vậy, chưa từng biểu lộ cảm xúc.

Cậu nghĩ, chắc là Tư Minh Trầm thích cậu. Nếu không vì sao lại chỉ đối tốt với mình cậu?"

Ánh mắt xung quanh đã rời đi.

Lúc này, Ôn Trĩ khẽ nói: "Tư Minh Trầm, anh biết em thích anh từ lúc nào sao?"