Chương 7: Hôn

Tư Minh Trầm ném vấn đề này ra ngoài xong, phòng khách đứng im mấy giây, dì giúp việc cũng lặng lẽ rời đi.

Ôn Trĩ bưng ly sữa bò nóng, đôi mày thanh tú nhăn lại: "Chuyện này liên quan gì đến Tang Kỳ?"

Tư Minh Trầm không nói, chỉ dùng đôi mắt thâm thuý quan sát Ôn Trĩ, cất giấu tâm tư tựa bão giông.

Ôn Trĩ không thấy y trả lời, lầm bầm: "Đây là chương trình cặp đôi, muốn đi cũng là hai chúng ta đi. Thế nào cũng không liên quan đến Tang Kỳ."

Tư Minh Trầm không muốn nói nhiều, nhưng không cam lòng nhiều năm nay lại sai khiến y: "Nếu như không phải tham gia tống nghệ thì sao? Trong thực tế, nếu như em không kết hôn với tôi, em muốn cùng ai trải nghiệm những trò chơi cặp đôi này."

Ôn Trĩ rất mẫn cảm, bắt lệch trọng điểm: "Anh có ý gì?" Cậu đứng lên, ngữ khí ấm ức và kích động: "Cái gì gọi là nếu như em không kết hôn với anh? Tại sao phải đưa ra cái giả thiết này?"

Tư Minh Trầm trầm giọng: "Tôi không có ý này."

Trên bàn ăn bữa sáng, cuối cùng Ôn Trĩ cũng không nuốt trôi. Câu qua loa chùi miệng, tức giận mặc áo khoác vào.

Có trời mới biết, từ khi cậu tỉnh lại sau khi mất trí nhớ, thấy mình kết hôn với Tư Minh Trầm, cậu đã vui đến mức nào.

Người mình tâm tâm niệm niệm, thế mà thành bạn đời hợp pháp, có lẽ là kịch bản chỉ tồn tại trong điện ảnh.

Nhưng những ngày này, cậu luôn không đoán được tâm tư Tư Minh Trầm, hai người cũng không ân ái giống như bạn lữ thông thường mà xấu hổ khó xử.

Có lẽ tính cách của Tư Minh Trầm không quen biểu đạt, có thể hỏi ra giải thiết như thế này đã là làm khó y.

Cậu không phát cáu, không có nghĩa là không còn cách nào khác.

Ôn Trĩ xúc động rời đi như thế rất nguy hiểm, Tư Minh Trầm ngăn trước mặt cậu, vẻ mặt phức tạp.

Ôn Trĩ mười bảy tuổi chính là trái tim pha lê. Bỗng nghe thấy vấn dề này, y rất khổ sở.

Ôn Trĩ gần như là thét lên: "Em đâu thích Tang Kỳ, tại sao lại muốn hẹn hò với anh ấy? Em muốn đi với anh, bởi vì thích anh, yêu anh, muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn. Bây giờ em không có kí ức, đầu trống trơn, hồi ức yêu đương với anh hay chuyện cũ đều không có. Điều này luôn khiến em cảm thấy hôn nhân của chúng ta mờ ảo không chân thật."

Ôn Trĩ càng nói càng càng khổ sở, cuối cùng thừa dịp Tư Minh Trầm không chú ý, chạy đi.

"Buổi tối có thông báo, đừng theo em."

Lần này Tư Minh Trầm không tiếp tục ngăn cậu nữa, đến tận khi Ôn Trĩ rời đi, cánh tay y vẫn giữa nguyên tư thế đưa ra, ánh mắt do dự rung động.

Ôn Trĩ có thể nói như vậy chứng tỏ cậu nhớ rõ Tang Kỳ.

Nhưng Ôn Trĩ thật sự không thích Tang Kỳ sao?

Nếu như nói năm đó y kéo tất cả phương thức liên lạc của y vào danh sách đen, không thể chứng minh sự từ chối.

Biết rõ y chờ dưới cổng Ôn gia, y vẫn không đi ra cũng không thể chứng minh quyết tâm của đối phương.

Vậy sau khi tan học, Ôn Trĩ hẹn y tới lễ đường gặp mặt, ngay tại cửa y chính tai nghe thấy Ôn Trĩ tỏ tình với Tang Kỳ thì có thể chứng minh chứ.

Ôn Trĩ, luôn khiến y lún sâu vào suy tư.

Đều nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Nhưng những chuyện năm đó, y đều tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy.

Hay là, khoảng thời gian đó, đã có lúc Ôn Trĩ thật sự thích y? Chỉ là về sau bỏ qua y, quay sang thích Tang Kỳ?

Thế nhưng đủ loại chuyện sau khi cưới đã nói rõ, Ôn Trĩ không yêu y.

Tư Minh Trầm ngồi một mình trong nhà ăn, lần đầu vì chuyện cá nhân mà đến công ty trễ.

Bên này, Ôn Trĩ vừa chọn quần áo vừa cau mày, tâm tình rất kém.

Tình Vãn kéo tay Ôn Trĩ, nói: "Tổ tông ơi, những bộ này đều không thích sao?"

Ôn Trĩ chỉ vào bộ màu trắng: "Bộ này đi."

Tình Vãn cười rộ lên: "Cái này được, đây là buổi trình diễn đầu xuân của nhà D. Dáng người của người mẫu cũng tương đương với cậu, cũng hơi thấp."

Câu này chọc Ôn Trĩ xù lông: "Em thấp chỗ nào? Đi giày vào, cũng 181."

Tình Vãn nhịn cười: "181 đối với người mẫu mà nói, quả thật có hơi thấp. Nhưng khung xương cậu hơi gầy, ở góc độ thị giác cũng nhỏ hơn một chút."

Ôn Trĩ hài lòng hừ một tiếng, đi vào phòng thử đồ.

Các thời gian bữa tiệc diễn bắt đầu còn bốn tiếng, Ôn Trĩ tạo hình xong, trước mắt tương đối rảnh. Biết được Minh Diễm Đường cũng tới tham gia hoạt động, ngay hành lang phòng nghỉ, cậu bưng ly trà sữa đi tìm Minh Diễm Đường tố khổ.

Vừa vào phòng nghỉ của Minh Diễm Đường, Ôn Trĩ không ngừng hâm mộ. Dù là diện tích hay trang trí, khác phòng nghỉ của cậu một trờ một vực, hiển nhiên là thiên vị.

Minh Diễm Đường là anh chàng soái ca, còn Ôn Trĩ thì tương phản.

Ngồi trước gương, Minh Diễm Đường cho đội ngũ nhân viên ra ngoài, miễn cưỡng hỏi: "Tìm tớ có việc?"

Vừa nhắc đến chuyện này Ôn Trĩ liền tức giận: "Tớ với Tư Minh Trầm cãi nhau. Tối nay tớ không muốn về nhà, định theo cậu một đêm."

Minh Diễm Đường liếc cậu: "Lá gan lớn hơn rồi?"

Ôn Trĩ nâng má, vẻ mặt vô tội: "Tính tính tớ luôn rất tốt, cậu cũng biết mà. Nhưng hôm nay anh ấy hỏi tớ, nếu như chúng tớ không kết hôn, tớ có thể chọn anh Tang Kỳ cùng tham gia tống nghệ không."

Minh Diễm Đường hào hứng, vừa vuốt đồng hồ trong tay vừa hỏi: "Chồng cậu ghen sao?"

"Ghen?" Ôn Trĩ không tin: "Làm sao lại ghen với anh Tang Kỳ? Tới với anh Tang Kỳ cùng lớn lên từ nhỏ, là bạn bè đơn thuần. Ngay cả chuyện tớ theo đuổi Tư Minh Trầm cũng là anh Tang Kỳ giúp tớ bày mưu tính kế."

Hồi cao trung Minh Diễm Đường không ở cùng với Ôn Trĩ, không quá hiểu rõ, nhàn nhạt gật đầu.

"Thế nhưng anh ta hỏi câu này, rõ ràng là ghen." Minh Diễm Đường nâng mắt phượng: "Nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy hai người cãi nhau. Hôm nay thật sự là mới mẻ, thế mà còn bỏ nhà ra đi."

Ôn Trĩ dọa: "Đàn ông, đôi khi phải được giáo huấn."

Minh Diễm Đường vỗ đầu cậu: "Cậu cứ ra vẻ di, thật giống thổ địa nhỏ."

Trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng Cố Thừa Phong.

Minh Diễm Đường cong môi: "Đối thủ một mất một còn của cậu tới."

Liên qun đến Cố Thừa Phong, Ôn Trĩ cũng không nhớ kĩ, chỉ nghe mấy lời kể của Chị Tình.

Minh Diễm Đường thấy cậu ngơ ngác, vừa nhìn liền biết cậu nghĩ gì: "Cố Thừa Phong này, từ sau khi bạo, luôn xem cậu là đối thủ một mất một còn, rất thích cướp tài nguyên của cậu. Cho nên à, fan của cậu và fan cậu ta vừa gặp mặt liền gây lộn."

Ôn Trĩ nói: "Vậy fan của tớ chẳng phải bị bắt nạt rất thảm sao? Fan hắn ta 5000 vạn, fan của tớ chỉ có 500 vạn."

Minh Diễm Đường giơ một ngón tay lắc lắc: "Không phải nha, mặc dù lượng fan của cậu ít, nhưng năng lực đánh nhau và năng ực bỏ phiếu là đỉnh cấp, cậu không thể xếp hạng nhất trong nước, nhưng cũng có thể đứng top."

Ôn Trĩ giật mình, khó trách bình luận của cậu lại nhiều như vậy, hóa ra là fan lợi hại.

Biết những chuyện này, cái đuôi của cậu như muốn vẫy: "Vậy fan của tớ không phải là vô địch sao?"

Minh Diễm Đường: "Cũng không phải. Bọn họ có nhược điểm trí mạng."

Ôn Trĩ hào hứng: "Cái gì?"

Minh Diễm Đường thản nhiên nói: "Cậu biến mất."

Ôn Trĩ: "..."

Kỳ thật cũng không cần làm rõ, cũng không phải cậu không muốn trở thành đại minh tinh vũ trụ.

Trò chuyện một chút, thỉnh điển đã sắp bắt đầu.

Theo làn sống âm thanh, Ôn Trĩ xuất hiện giữa thịnh điển.

Quả nhiên Ôn Trĩ vừa xuất hiện, không riêng khu bình luận trong trực tiếp bị che kín, ngay cả hiện trường cũng náo nhiệt hẳn lên, có thể dùng huyên náo để hình dung.

[A a a, Ôn Ôn nhà tôi còn khoẻ mạnh.]

[Đã lâu không gặp Ôn Ôn, gần đây Ôn Ôn đang làm gì? ]

[Làn da của Ôn Ôn thật hoàn mĩ, nói mười bảy tuổi tôi cũng tin.]

[Quả nhiên, thoát khỏi filter, trạng thái Ôn Ôn càng chân thật.]

[Fan quả nhiên thổi phồng, rất đáng tiếc, chính chủ của các cậu chỉ là hàng nhái.]

[Fan hâm mộ tuyến mười tám chỗ nào cũng có, thật đáng ghét.]

Lúc kí tên, Ôn Trĩ dừng lại lâu hơn người khác ba giây. Đợi cậu rời đi rồi, MC tuỳ ý lướt qua, sau đó ngượng ngùng bấu ngón chân xuống đất.

Ôn Trĩ kí tên một chuỗi dài, lạc khoản là đội trưởng vô địch vũ trụ Ôn Trĩ.

MC: "..."

Rất muốn chưa từng xem.

Hậu trường thịnh điển, Ôn Trĩ đang chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng lại cứ gặp phải đoàn của Cố Thừa Phong.

Tình Vãn vừa tới đang nói chuyện với Ôn Trĩ về lý do Cố Thừa Phong nhằm vào cậu, hóa ra là vì Ôn Trĩ đã từ diễn bộ phim giúp Cố Thừa Phong trong một đêm từ tiểu minh tinh tuyến mười tám trở thành đỉnh lưu phim truyền hình.

Năm đó trong nhà Ôn Trĩ có chuyện quan trọng, trực tiếp từ chối công việc trong nửa năm, rất lâu sau mới trở lại.

Cố Thừa Phong đeo kính râm, thấy Ôn Trĩ liền âm dương quái khí mà nói: "Nghe nói anh muốn tham gia 《 cặp đôi thật giả 》?"

Danh ngạch duy nhất của《 cặp đôi thật giả 》bị Cố Thừa Phong cướp đi, chuyện này mọi người đều rõ.

Lần này Cố Thừa Phong đột nhiên nổi lên, cũng chỉ là muốn Ôn Trĩ khó xử mà thôi.

Tình Vãn há miệng muốn nói, Ôn Trĩ đột nhiên nói: "Liên quan gì đến anh."

Nghe xong, đoàn đội Cố Thừa Phong choáng váng. Không ngờ Ôn Trĩ thế nhưng lại trả lời không chút nể mặt như thế, không khác nào xé mặt.

Cố Thừa Phong đơ mấy giây, cười khinh miệt: "Vậy tôi chờ anh trong tống nghệ."

Ôn Trĩ cau mày: "Chờ tôi làm gì? Tôi rất thân với anh à? Đừng có ý đồ lôi kéo làm quen tôi."

Trong nhất thời, Cố Thừa Phong bị nói đến á khẩu, mang theo đoàn đội hừng hực rời đi.

Tình Vãn giơ ngón cái với cậu: "Sao hôm nay cậu lại hăng như thế?"

Ôn Trĩ: "Em trái tim pha lê, không chịu nổi oan ức. Không muốn chiều theo tật xấu của hắn ta."

Bởi vì đã chào hỏi với Minh Diễm Đường, nên Ôn Trĩ định rời đi theo Minh Diễm Đường, tối nay định vào ở trong tòa nhà lớn xa hoa của cậu ấy.

Vừa vào nhà, Ôn Trĩ liền chân trần nằm lên sô pha, sống không còn gì luyến tiếc.

Minh Diễm Đường ghét bỏ nói: "Sao rồi?"

Ôn Trĩ: "Bình thường thời gian này, Tư Minh Trầm đã về nhà rồi."

Minh Diễm Đường im lặng: "Bây giờ cậu cút về có lẽ còn kịp. Thủ đoạn bỏ nhà ra đi ngây thơ này, không có chuyện Tư Minh Trầm không phát hiện."

Ôn Trĩ trợn trừng mắt: "Bản thiếu gia là người có cốt khí, hôm nay Tư Minh Trầm không cầu tớ về, tớ sẽ không về. Ôn Trĩ tớ có chết đói cũng không thỏa hiệp.

Minh Diễm Đường tẩy trang:" Tốt nhất là vậy. "

Đợi Minh Diễm Đường tắm rửa xong ra, phát hiện trong phòng khách đã không còn bóng dáng Ôn Trĩ. Cậu ta lo lắng tìm kiếm, phát hiện Ôn Trĩ ôm gối ngồi trước cửa, vẻ mặt tủi thân.

" Cậu đang làm gì. "

Ôn Trĩ hít mũi:" Tớ muốn bí đao. "

Minh Diễm Đường cạn lời:" Vậy cậu đi đi, ngồi ở đây làm gì? "

Ôn Trĩ bĩu môi:" Tớ không biết mật khẩu của cậu, sao mở? "

Minh Diễm Đường bị tức cười:" Đồ ngốc. "

Hai ngày gần đây khí hậu khó chịu, Minh Diễm Đường mở cửa sau cho cậu, định đến bên cửa sổ nhìn xem. Nhưng đột nhiên cậu thấy một bóng người quen thuộc.

" Đồ ngốc, chồng cậu đang ở dưới kìa. "

Minh Diễm Đường xác nhận lại lần nữa, người đàn ông đứng cạnh Maybach chính là Tư Minh Trầm, quay đầu nhìn Ôn Trĩ, phát hiện trước cửa đã sớm không còn bóng dáng Ôn Trĩ.

Dưới lầu, Ôn Trĩ chưa kịp mặc áo khoác, chạy đến bên cạnh ô tô.

Tư Minh Trầm trông thấy Ôn Trĩ thì bất ngờ, bóp tắt mẩu thuốc lá xong thấy Ôn Trĩ mặc mỏng manh, cau mày.

" Không mặc quần áo hẳn hoi. "

Ôn Trĩ khẽ a, vội vàng cài lại cúc áo. Kín như bưng, nhưng cúc áo rất loạn, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tư Minh Trầm cười nhạt, quả nhiên là giống hệt lúc học cao trung, như một đứa ngốc.

Tiến lên một bước, Tư Minh Trầm thay cậu cài lại cúc áo lần nữa, ánh mắt như có như không đánh giá cặp mắt đầy ẩn tình kia của Ôn Trĩ.

Năm đó, chính là đôi mắt này khiến y luôn hãm.

Y tưởng tưởng Ôn Trĩ yêu mình, cũng sẽ nhìn mình như vậy, thế nhưng lại chưa hề đợi được.

Đêm kết hôn, y ôm Ôn Trĩ, muốn hôn cậu, nhưng lại bị cậu né tránh, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng.

Lúc ấy y còn ngây thơ lên mạng tìm kiếm nguyên nhân.

Kết quả rất đau tim.

Không yêu mới có thể từ chối.

Từ ngày đó trở đi, y rốt cuộc chưa từng hôn Ôn Trĩ, có khi chỉ khắc chế hôn mắt cậu.

Đôi mắt kia luôn lộ ra sương mù mông lung, đôi mĩ nhẹ vỗ, làm y say lòng.

" Nếu như em cần, tôi có thể cùng em đi tống nghệ. "

Chuyện này Tư Minh Trầm đã suy nghĩ cả ngày, cuối cùng vẫn quyết định thử một lần. Nếu như Ôn Trĩ thật sự từng thích y, y không muốn bỏ qua cơ hội này.

Nghe được lời này, Ôn Trĩ giống như nhận được kinh hỉ lo lớn, con mắt loé sáng:" Thật sao? "

Tư Minh Trầm:" Ừ, thật. "

Gió bấc thét gào lướt qua, tỏ vẻ mùa đông còn chưa rời đi.

Ôn Trĩ dù lạnh, tai mà mặt lại nóng hầm hập.

Bỗng nhiên, một cái hôn ôn nhu rơi vào bên môi Tư Minh Trầm.

Ôn Trĩ bước lên ôm y:" Anh thật tốt."