Chương 24: Quyết liệt với cha Ôn

Trên đường về nhà, Tư Minh Trầm lái xe rất chậm.

Bây giờ đã là mùa xuân, dưới bầu trời rậm rạp mưa nhỏ, trong không khí đều là mùi bùn đất.

Tư Minh Trầm mở hộp ra, muốn hút một điếu thuốc lá, nhưng nghĩ tới sắp về đến nhà lại do dự để lại.

Bó hoa kia lẳng lặng nằm trên ghế ngồi bên ghế lái, lúc này điện thoại y reo lên.

"Tư Tư, khi nào anh về. Tối nay chúng ta ăn lẩu có được không?"

Nghe được giọng Ôn Trĩ, ngữ khí Tư Minh Trầm xen lẫn mấy phần trầm thấp cố ý, giống như đang đè nén gì đó.

"Sắp rồi."

Ôn Trĩ ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, cũng hôn Tư Minh Trầm cái chụt: "Chú ý an toàn."

Cúp điện thoại rồi, tâm tình nặng nề của Tư Minh Trầm cũng hòa hoãn không ít, nhưng vẫn mang theo sự tự trách.

Phần tự trách này đến từ cẩu cẩ, cũng đến từ Ôn Trĩ.

Lái xe vào sân nhà, Tư Minh Trầm liếc một cái liền thấy Ôn Trĩ đang ngồi đợi trước cửa.

Ôn Trĩ nhìn thấy y, chân nhỏ chạy tới cho y một cái ôm ấm áp.

Tư Minh Trầm ôm cậu theo bản năng: "Bên ngoài lạnh như vậy, sao không ở trong phòng."

Ôn Trĩ: "Em muốn được gặp anh sớm một chút."

Ôn Trĩ thẳng thắn không giữ lại chút nào cũng lây cho Tư Minh Trầm, y xoa tóc Ôn Trĩ, đi đến ghế lái phụ lấy bó hoa kia cho Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ ngạc nhiên mừng rỡ: "Tại sao đột nhiên mua hoa cho em?"

Tư Minh Trầm muốn giải thích lại bị Ôn Trĩ cắt ngang.

"Để em đoán, có phải ôm nay là một ngày kỷ niệm của chúng ta?"

Tư Minh Trầm dắt cậu vào trong: "Không phải ngày kỷ niệm. Trước kia khi tôi tăng ca đều sẽ mua hoa cho em, có lẽ em không nhớ."

Ôn Trĩ sửng sôts, ôm lấy cánh tay Tư Minh Trầm lắc lắc: "Hóa ra anh yêu em đến vậy."

Tư Minh Trầm hỏi ngược lại: "Mua hoa cho em chính là yêu em sao?"

Ôn Trĩ có hơi không nghĩ ra, cậu cảm thấy hôm nay Tư Minh Trầm không vui lắm.

Dính lấy Tư Minh Trầm rửa tay xong, Ôn Trĩ nói: "Anh chỉ khi yêu em mới có thể sau khi làm thêm giờ mệt mỏi còn không quên dỗ em, anh sẽ dỗ người khác sao?"

Tư Minh Trầm: "Không biết."

Ôn Trĩ: "Vậy là đúng rồi."

Nồi lẩu hải sản nóng hổi sôi ùng ục, Ôn Trĩ giúp Tư Minh Trầm múc một chén canh hải sản mới đặt bó hoa kia đặt sang một bên.

Tư Minh Trầm không định nói chuyện hôm nay y biết cho Ôn Trĩ, dù sao Ôn Trĩ nói dối cũng là vi không muốn để y tự trách.

"Tư Tư, vậy chiếc nhẫn ở chỗ của anh sao?"

Ôn Trĩ thổi thịt trâu, bỗng nhiên nghĩ tới đây là chuyện rất quan trọng.

Thần sắc Tư Minh Trầm hơi ngừng: "Ở công ty."

Ôn Trĩ không nghĩ nhiều: "Khi nào anh cầm về?"

Tư Minh Trầm: "Lập tức."

Hôm nay y liên lạc Giang Thừa Thư, hai chiếc nhẫn kim cương mới kia đang gấp rút chế tạo, ngày mai có thể đưa cho y.

Hôm nay tâm tình Ôn Trĩ không tệ, quay quảng cáo bánh bính quy lại nhận được một cái thông báo dạ tiệc thời thượng, cảm thấy cách mục tiêu trở thành đại minh tinh cấp vũ trụ gần thêm một bước.

"Cha em gọi điện thoại cho em, nói ngày mai là sinh nhật ông ấy, muốn em về nhà."

Ôn Trĩ dè dặt nhìn Tư Minh Trầm: "Tư Tư, anh muốn đi không?"

Thật ra hôm nay lúc Ôn Kỳ Sơn gọi điện cho Ôn Trĩ, trực tiếp khẳng định Tư Minh Trầm không đi nên không định mời y. Nhưng Ôn Trĩ cảm thấy, Tư Minh Trầm là người một nhà với bọn họ, cho dù Tư Minh Trầm không muốn đi cũng phải nói với y một tiếng.

Tư Minh Trầm gắp cho Ôn Trĩ một con tôm: "Có thể đi."

Ôn Trĩ lập tức cười: "Được, vậy em sắp xếp."

Ngày hôm sau, Ôn Trĩ mang quà cho Ôn Kỳ Sơn đặt lên xe, cùng Tư Minh Trầm về Ôn gia.

Thật ra thì hôm nay Ôn Trĩ còn có mục đích khác, cậu muốn hỏi Ôn Kỳ Sơn cho rõ, vì sao hôm đó trong điệnt thoại lại nói như vậy. Phải biết, Ôn Kỳ Sơn ám chỉ biến Tư Minh Trầm thạnh một thương nhân trọng lợi vong nghĩa.

Ôn gia là một ngôi nhà độc lập, không coi là nhỏ, nhưng không thể so sánh với Tư Công quán.

Người giúp việc nhìn thấy xe Ôn Trĩ đi vào, vội vàng thông báo cho Ôn Kỳ Sơn, Ôn Kỳ Sơn vừa đi ra nhìn thấy Tư Minh Trầm, nụ cười trên mặt lập tức trở nên vi diệu.

Tư Minh Trầm đương nhiên bắt được phần dị thường này, nhưng y không có suy nghĩ khác, chỉ giúp Ôn Trĩ xách đồ đi bên cạnh cậu.

Mẹ khế của Ôn Trĩ là Trần Huệ cũng đi từ bên trong ra, vô cùng nhiệt tình nói: "Tiểu Trĩ và Minh Trầm về rồi sao."

Ôn Trĩ chỉ có một chút ấn tượng với Trần Huệ, hai người lĩnh chứng lúc cậu học lớp mười.

"Về rồi, dì."

Tư Minh Trầm khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Trong phòng khách, thức ăn đã làm xong. Ôn Kỳ Sơn âm dương quái khí nói: "Lúc trước sinh nhật tôi, Minh Trầm cậu bận rộn gần như không đến, sao lần này lại có thời gian vậy."

Tư Minh Trầm: "Hôm nay không bận."

Ôn Kỳ Sơn cười nhạo: "Không bận sao? Hạng mục Hương Giang và Lân Thuỷ Loan đề ngừng, Tư tổng quả thật không cần bận."

Hai hạng mục trong miệng Ôn Kỳ Sơn chủ ý là khi Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ ly hôn dừng hợp tác giữa hai nhà, cũng là Ôn Trĩ nhắc nhở y phải đề phòng Ôn Kỳ Sơn.

Tư Minh Trầm giả vờ không nghe ra ám chỉ của Ôn Kỳ Sơn, nhàn nhạt nói: "Lãi hai hạng mục đó không cao, dừng rồi quả thật có thể để cho tôi bớt chút thời gian."

"Cậu.."

Ôn Kỳ Sơn giận đến phùng mang trợn mắt, trừng Ôn Trĩ: "Ôn Trĩ, con đi vào với cha."

Ôn Trĩ hơi khẩn trưởng: "Vâng."

Đi vào trước, Tư Minh Trầm tỏ ra tương đối cẩn thận. Y an ủi Ôn Trĩ: "Đừng sợ, cha em sẽ không làm gì đâu."

ÔN Trĩ gật đầu theo Ôn Kỳ Sơn đi vào thư phòng.

"Con nhìn dáng vẻ kia của Tư Minh Trầm xem. Cậu ta xem nhà chúng ta như đường lui, lại ngay cả chút hối hận cũng không có, cũng không chút đẻ ý mặt mũi con. Theo cha thấy, cậu ta hoàn toàn không xem con ra gì, hai đứa li hôn đi."

Phòng làm việc của Ôn Kỳ Sơn ở tầng một, tiếng quát lớn đến Tư Minh Trầm và Trần Huệ ở phòng khách xa xa cũng nghe rõ ràng.

Ôn Trĩ: "Con không li hôn, hai chúng con rất tốt."

Ôn Kỳ Sơn ngày càng tức giận: "Cậu ta tốt chỗ nào? Kết hôn bốn năm cha thấy con chẳng hề sung sướиɠ. Hợp tác với cha, hoàn toàn không có tư thái con rể, giống như bố thí ăn mày vậy."

Ôn Trĩ không hiểu những chuyện này, huống chi bây giờ đang ở trạng thái mất trí nhớ.

"Nhưng lấy địa vị trước mắt của nhà cúng ta, có thể hợp tác với Tư Thịnh dã xem như với cao, cha muốn Tư Minh Trầm có tư thái gì? Nói không chừng những dự án hợp tác này còn do y ra sức dẹp nghị luận của mọ người, đón lấy áp lực hợp tác với cha."

Ôn Trĩ điều tra tình huống trước mắt của Ôn Gia, so với thời gian cậu học năm hai cao trung hoàn toàn không chỉ khác một chút, cổ phiếu thấp đến sắp lui khỏi thành phố, tài sản to lớn co lại, còn không bằng mô hình xí nghiệp trung mới đưa ra thị trường.

Hơn nữa nhiều năm qua, tất cả hạng mục của Ôn thị đều do tập đoàn Tư Thịnh dẫn đầu, đủ để nói rõ lời nói hôm đó của Ôn Kỳ Sơn là nói láo.

Lời này nói ra hoàn toàn chọc giận Ôn Kỳ Sơn, tiện tay nhặt vật trang trí bằng ngọc trên bàn ném lên cửa.

"Rầm" một tiếng, vật trang trí kia chia năm xẻ bảy.

"Sau khi mẹ con qua đời, cha nuôi lớn con không dễ dàng. Con thì tốt rồi, cùi chỏ hướng ra ngoài."

Tư Minh Trầm nghe tiếng xông vào. Y thấy vật trang trí vỡ nát ở cửa, hoảng hô đến bên Ôn Trĩ, giọng kinh hoàng: "Bị thương sao?"

Ôn Trĩ lắc đầu: "Không có."

Tư Minh Trầm siết tay Ôn Trĩ, lạnh băng nhìn Ôn Kỳ Sơn: "Ông có bất mãn gì thì tới tìm tôi, Ôn Trĩ không biết gì cả, ông cần gì làm thế chứ."

Ôn Kỳ Sơn giận đến cười: "Tôi biết, nhiều năm nay đến bây giờ cậu chưa từng xem tôi như cha vợ, đương nhiên, tôi cũng chưa từng xem cậu như con rể. Dù sao tôi chỉ thích đứa bé Tang Kỳ kia."

Vẻ mặt Tư Minh Trầm biến đổi, lực kéo tay Ôn Trĩ cũng mạnh hơn.

Thấy Tư Minh Trầm không nói nên lời. Ôn Kỳ Sơn cũng không thoải mái. Hai dự án đó bị tạm ngừng khiến ông mắc nợ rất nhiều, nếu như không có Tang Kỳ, suýt chút nữa công ty đã tuyên bố phá sản.

Lúc này Ôn Trĩ nói: "Cha, con không biết tại sao ngày hôm đó cha lại ám chỉ với con, Tư Tư bất nhân bất nghĩa với nhà chúng ta, nhưng theo con biết, không phải như vậy."

Ôn Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Ôn Trĩ nói tiếp: "Đồng thời con cũng không hiểu cha và Tang Kỳ làm gì, nhưng con không có bất kì quan hệ gì với anh ấy, con cũng chưa từng thích anh ấy."

Ôn Kỳ Sơn xụ mặt: "Cho nên?"

Ôn Trĩ cau mày, vô cùng khổ sở.

Hắn không hiểu cha cậu gần đây, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy.

Đầy miệng là lợi ích và bịa đặt, không có chút dáng vẻ hòa ái.

"Cho nên, sau này con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền phụng dưỡng cha, nhưng mà sau này cha cũng không cần tiếp tục hợp tác với Tư Thịnh nữa."

Nói xong, Ôn Trĩ kéo Tư Minh Trầm nhanh chân rời đi.

Sau lưng, Ôn Kỳ Sơn gần như gầm thét.

"Ôn Trĩ, có giỏi thì mày đừng trở về cái nhà này! Tư Minh Trầm Tốt, mày hãy đi với cậu ta luôn đi!"

Chui lên xe, mắt Ôn Trĩ ửng đỏ, không tự chủ khóc thành tiếng.

Cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là hơi khó tiếp nhận thay đổi của Ôn Kỳ Sơn.

Tư Minh Trầm nắm tay cậu, ôm vào cậu vào ngực: "Xin lỗi, là tôi không tốt, khiến cho cục diện trở thành tệ như vậy."

Ôn Trĩ lắc đầu một cái, khóc sụt sùi.

"Hai mạng mục của cha em tuyệt đối không giống. Hơi lơ là, toàn bộ Tư Thịnh đều phải hỗn loạn. Hơn nữa, chuyện này là em nhắc nhở anh.

Nước mắt Ôn Trĩ rơi lã chã, tủi thân nói:" Phải không? Em thông minh vậy sao? "

Tư Minh Trầm ôn nhu lau nước mắt cho cậu:" Ừ, cho nên tôi phải cảm ơn em. "

Ôn Trĩ hít nước mũi:" Hóa ra là vậy, cha em thật quá đáng, làm sao cso thể vì lợi ích của mình, tiêu hao Tư Thịnh vô hạn? "

Tư Minh Trầm khẽ nắm vai cậu, ôm eo Ôn Trĩ để cậu tựa vào cổ mình.

" Muốn đi đâu chơi, hôm nay tôi không cần đi làm, phụng bồi em. "

Rốt cuộc Ôn Trĩ cũng lộ ra nụ cười:" Chỗ nào cũng được, chỉ cần ở cùng anh. "

Tư Minh Trầm:" Đi xem phim, ăn cơm? "

Ôn Trĩ:" Được. "

Thật ra thì, kết hôn bốn năm, Tư Minh Trầm chưa từng xem phim cùng Ôn Trĩ. Sở dĩ y có thể bật thốt lên là bỏi vì nhân viên của y hẹn hò với bạn trai đều là quy trình này.

Chọn một nơi hoàn cảnh tốt, Tư Minh Trầm dắt Ôn Trĩ đi lấy vé, chủ động nói đi mùa trà sữa và bỏng ngô.

Tư Minh Trầm không thích ăn ngọt, ÔN Trĩ biết. Thấy Ôn Trĩ nghiêm túc chọn loại trà sữa, đột nhiên Ôn Trĩ có cảm giác như lần đầu hẹn hò.

Mua xong tất cả, ÔN Trĩ bưng ngô nổ, hai người kiểm vé.

Tư Minh Trầm nhìn xung quanh thấy mấy bạn nhỏ xem phim đều có bỏng ngô, mà Ôn Trĩ cũng có, khoé miệng hơi cong lên.

Bởi vì Ôn Trĩ luôn đeo khẩu trang, cảm thấy rất khóc chịu. Nhưng tự giác là đại minh tinh siêu cấp, Ôn Trĩ vui vẻ chịu đựng. Chờ ánh đèn rạp chiếu tối xuống, cậu lặng lẽ tháo xuống, dựa đầu lên vài Tư Minh Trầm.

Mùi bạc hà dễ ngửi ngay trong mũi.

Quả nhiên xem phim ở rạp không giống xem phim ở nhà, có không khí nạo nhiệt.

Trong rạp chiếu phim, các khản giả chốc chốc lại phình bụng cười to. Ôn Trĩ cũng cười theo đồng thời còn không quên lén nhìn Tư Minh Trầm.

Quả nhiên, Tư Minh Trầm là khốc boy, vẻ mặt luôn lạnh nhạt cao lãnh, không thân cận ai.

Xem phim xong, hai người cầm tay nhau cùng đi ăn cơm, tới nhà ăn do bạn Tư Minh Trầm mở nên để giành cho bọn họ căn phòng có thể nìn thấy toàn bộ cảnh đêm thành phố Giang Kinh, an tĩnh mà lãng mạn.

Ôn Trĩ nói:" Tư Tư, vừa rồi em rồi em nhìn thấy máy gắp thú, chúng ta có thể đi thử ột chút không. "

Tư Minh Trầm:" Được, nhưng không cho phép giống lần trước, không gắp được liền khóc. "

Ôn Trĩ làm bộ như không nhớ:" Em không khóc. "

Tư Minh Trầm đưa đĩa bít tết đã cắt xong cho Ôn Trĩ:" Được, là cún nhỏ khóc. "

Bữa tối này bầu không khí rất tốt, Ôn Trĩ cũng thích Tư Minh Trầm trêu chọc cậu.

Cậu chậm rãi cảm thấy, có lẽ vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ như này cũng rất tốt, ít nhất có thể không cần phản ứng lại tờ đơn ly hôn kia, cũng không cần truy cứu nguyên nhân bọn họ ly hôn.

" Tư Tư, em cảm thấy, giữa chúng ta chắc có biệt danh, biệt danh dành riêng cho người yêu. "

Tư Minh Trầm chậm chạp nâng mí mắt:" Bây giừo không phải sao? "

Ôn Trĩ lắc đầu:" Anh phải, em không phải. "

Tư Minh Trầm:" Em muốn tôi gọi em thế nào? "

Ôn Trĩ nâng quai hàm, ánh mắt sáng ngời:" Thật ra thì, em có nhũ danh, chỉ có mẹ gọi em như vậy. "

Tư Minh Trầm:" Là gì? "

Ôn Trĩ:" Đại bảo bối! "

Vẻ mặt Tư Minh Trầm khẽ run, rõ ràng tin. Nhưng nhìn thấy Ôn Trĩ cười xấu xa mới ý thức được mình bị lừa.

Ôn Trĩ hắng giọng:" Thật ra thì nhũ danh của em là A Tri. Vốn dĩ mẹ muốn gọ em là Ôn Tri, ngụ ý thông minh xinh đẹp, nhưng cha em không thích cái tên này, cho nên tổi thành Ôn Trĩ. "

Tư Minh Trầm cười khẽ:" Cho nê em hy vọng tôi gọi em là A Tri? "

Ôn Trĩ:" Hoặc là Bảo Bảo, Tiểu Bảo, Tiều Điềm, đều được. "

Tư Minh Trầm cười khẽ:" Được, tôi biết. "

Trước khi rời khỏi nhà hàng, y dắt Ôn Trĩ đi gắp thú bông, tình huống tương đồng lại xuất hiện, Ôn Trĩ gắp hết hai mươi xu, ngay cả búp bê cũng không mò tới. Cuối cùng là Tư Minh Trầm dùng năm xu gắp được một con búp bê bí đỏ.

Ôn Trĩ ôm bí đỏ nhỏ mặt đầy thỏa mãn:" Sau này bí đao nhỏ có bạn, lúc em ngủ với anh không cần để nó bên cạnh nữa. "

Tư Minh Trầm giúp Ôn Trĩ cài chắc nút áo, nhẹ nhàng nói:" Rất tốt. "

Đêm khuya, gió êm sóng lặng đột nhiên nổi lên một cái hotsearch.

# Ôn Trĩ Tư Minh Trầm hư hư thực thực hẹn hò # phía sau chủ đề treo một dòng chữ bạo đỏ thẫm.

Giải trí Lãng Lãng: Theo bẹn trên mạng bộc lộ, hôm nay ở nhà SKP nào đó ở Giang Kinh, hư hư thực thực gặp được Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm dạo chơi. Theo báo cáo, hai người cùng nhau xem phim, ăn cơm, cuối cùng còn gắp thú bông, ngồi sau rời đi. Xem hình thì, quan hệ hai người không tệ. Thậm chí Tư Minh Trầm còn cài nút áo, khắp nơi lộ ra ngot ngào.

[Mẹ nó! Ôn Trĩ trâu bò vãi! Bắt được chủ tịch của Tư Thịnh.]

[Tư Minh Tràm cũng tốt quá, hay là loại siêu cấp giàu như bọn họ chỉ xem mặt? ]

[Không phải nói Tư Minh Trầm có đối tượng rồi sao? Ôn Trĩ là người thứ ba sao?"

[Kính nhờ, ảnh mờ như vậy, xách định là Ôn Trĩ sao? Hôm nay là sinh nhật của cha Ôn Trĩ, năm trước cậu ấy còn đăng weibo chúc mừng, bây giờ đang hưởng thụ tình cha con đó, chớ cue có được không.]

[Fan Ôn Trĩ tức cười. Binh thường đều nói thần tượng nhà mình có hóa thành tro cũng biết, bây giờ lại chối, đúng là mở mắt nói mò.]

[Vừa nhìn đã biết là Ôn Trĩ, đeo khẩu trang cũng rõ ràng.]

[Thật sự là Ôn Ôn nhà tôi đó, ôm đi.]

[Sau này Ôn Trĩ đừng gọi là Ôn Trĩ nữa, gọi Ôn Tam đi.]

[Thế giới chẳng thiếu chuyện lạ, tôi còn là lần đầu nhìn thấy nam minh tinh làm tiểu tam.]

Lúc Tình Vãn nhận được tin lượt tìm kiếm đã lên 8000 vạn lần, khắp nơi đều lên men. "

Thật ra thì sau khi Ôn Trĩ tham gia tống nghệ yêu đương, danh tiếng mặc dù từ từ tăng cao nhưng cũng không rõ ràng.

Lần này mặc dù scandal này có thể bạo toàn mạng, cũng là nhờ Tư Minh Trầm.

Nhà giàu siêu cấp cùng minh tinh, bất quái như vậy đủ để đốt nhiệt tình của tất cả mọ người.

Trước mắt không có biện pháp nào khác, chỉ có thể không trả lời, không để ý tới, không làm sáng tỏ.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đã nói rõ trong hiệp ước" tình nhân thật giả ", thời kỳ tống nghệ, hai người không công khai quan hệ dưới bất kì hình thức nào, bảo đảm tính công bình cả các bạn mạng bỏ phiếu và tính hồi hộp lớn nhất của tổ tiết mục.

Vì vậy, sau khi Tình Vãn trao đổi suy nghĩ của mình với Ôn Trĩ, cậu đồng ý.

Nhưng chuyện tình yêu này sao có thể không làm sáng tỏ, cái mã người thứ ba này không thể lơ là.

Mặc dù không có đầy đủ chứng cớ chứng minh Tư Minh Trầm có đối tượng, nhưng mỗi người một câu" Mỗ là nhân viên Tư Thịnh, nghe nói Tư Minh Trầm có vị hôn phu ", cũng đủ để huỷ diệt danh tiếng của Ôn Trĩ.

Tư Minh Trầm nhận được tin tức của Tình Vãn thì giao chuyện này cho trợ lý Văn giải quyết.

Yêu cầu của y rất đơn giản, không để tình yêu của hai người ra ánh sáng, làm sáng tỏ chuyện vị hôn phu, nhưng không thể trực tiếp cho thấy y độc thân, nếu không hậu kỳ công bố thân phận sẽ có hiềm nghi lừa dối bạn mạng.

Văn trợ lý và phòng quan hệ xã hội thương lượng, dùng weibo chính chủ của thập đoàn Tư Thịnh, bình luận trong bài viết sốt dẻo nhất, trả lời một câu thế này.

Tập đoàn Tư Thịnh trả lời bình luận:" Tuyệt đối không có chuyện này, chúng tôi sẽ truy cứu quyền lợi pháp luật phá hoại danh dự của người khác. //@thỏ thỏ không muốn ngốc: "Cho nên Tư Minh Trầm thật sự có bạn trai hoặc vị hôn phu? Như vậy, Ôn Trĩ xem như muộn tống nghệ xem vào chuyện tình cảm của người nhỉ."

Câu trả lời này lần nữa đẩy nhiệt độ lên cao.

Nếu như Tư Minh Trầm chưa có đối tượng, nghĩa là tính chân thực của tình yêu của Ôn Trĩ lại tăng lên không ít.

[Cho nên, thật sợ ở bên nhau sao? ]

[Người đã xem tống nghệ đều biết, cảnh Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ ở bên nhau tương đối hài hòa, nhưng vẫn kém người yêu rất nhiều.]

[Quả thật, Tư Minh Trầm trong tống nghệ thật cao lãnh, không giống như thích Ôn Trĩ.]

[Chẳng lẽ trước ống kính là bộ mặt, sau ặống kính lại là bộ mặt khác]

Không ít bạn mạng đx giao ước, cùng ngồi xổm bốn ngày trong truyền hình trực tiếp "Tình nhân thật giả", nhìn xem giữa hai người họ rốt cuộc tiến triển đến đâu.

Thoáng một cái hai ngày đã trôi qua.

Hôm nay Ôn Trĩ có một buổi lễ thời thượng, cần đi hóa trang trước thời gian bốn tiếng.

Đơn vị tổ chứ là Tập chí xã đứng đầu trong ba tạp chí nam lớn nhất trong nước, buổi lễ thời thượng một vé khó cầu, rất nhiều minh tinh tìm quan hệ mới có thể tham gia.

Buổi lễ thời thượng diễn ra ở bãi biển, có hơi lạnh, nhưng sàn T phong cách Địa Trung Hải quả thật rất đẹp, các minh tinh đứng trên đó tuỳ tiện chọn một người đều là bom tấn thời trang.

Trang phục hôm nay của Ôn Trĩ là kiểu mới của nhà Tiểu Hương, cũng là thương hiệu duy nhất chủ động yêu cầu cho cậu mượn lễ phục từ rất sớm.

Tình Vãn rất bất ngờ, nhưng cũng không có nghĩ sâu. Dù sao thì Ôn Trĩ là bảo bối của Tư Minh Trầm, mặc kiểu mới thì vẫn dư sức.

"Chị Tình Vãn, đẹp không?"

Ôn Trĩ rất hài lòng bộ lễ phục đang mặc trên người, dùng lời của chính cậu là sau khi mặc vào không khác gì vương tử bước ra từ truyện cổ tích, cao quý lại thánh khiết.

Tình Vãn sống lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy minh tinh nào không biết xấu hổ mà tự khen mình như vậy.

Lúc nghỉ ngơi sau hậu trường, Ôn Trĩ gặp người quen.

Khương Tinh Nam đứng bên người đại diện, nghe đối phương tranh cãi với thương hiệu.

Người đại diện rất kích động, âm lượng cũng không nhỏ, gần như toàn bộ người trong hành lang đều có thể nghe thấy.

Tình Vãn lặng lẽ nói với Ôn Trĩ: "Thật là thói đời nóng lạnh, ban đầu Khương TInh Nam hot như lửa, thế nào cũng phải lựa chọn xuất ngoại du học, bây giờ hay rồi, giới giải trí cũng bái cao đạp thấp, lễ phục mượn được đều không vừa người."

Ôn Trĩ nhớ Tang Kỳ từng nói, anh ta và Khương Tinh Nam là bạn. Cậu không khỏi nghi ngờ, nếu là bạn tốt, tại sao Tang Kỳ không giúp đỡ Khương Tinh Nam một chút?

Người đại diện của Khương Tinh Nam đã buông tha nói lý với thương hiệu, thở dài nói: "Nếu không cậu mặc tạm đi."

Tính tình Khương TInh Nam rất tốt: "Không sao."

Trước khi Ôn Trĩ đi ra ngoài chào hỏi với Khương Tinh Nam: "Xin chào, không ngờ ở đây lại gặp được anh."

Khương Tinh Nam nhìn Ôn Trĩ có một chớp mắt đã cảm thấy lúng túng, sáu đó nhàn nhạt gật đầu: "Chào buổi tối."

Ngón tay Ôn Trĩ nắm tay vịn cửa, dùng sứng kéo: "Anh nghỉ ngơi ở phòng nào? Có muốn đi vào ngồi một lát không?"

Khương Tinh Nam: "Bên cạnh cậu."

"Ồ." Ôn Trĩ tói tạm biệt, lặng lẽ đóng cửa lại. Cậu luôn cảm thấy quan hệ của Khương Tinh Nam và Tang Kỳ là lạ, giống như là tình nhân, thế nhưng lại bị phủ nhận.

Tình Vãn nhắc nhở cậu: "Nên đi thôi."

Mười lăm phút sau, các minh tinh được mời xuất hiện. Minh tinh được thương hiệu chủ động mời đều có thể đi lên sàn T, ký tên lên phông nền, lưu làm kỷ niện.

Đối diện sàn T là một chiếc máy quay trực tiếp, có thể để cho dân mạng quan sát thưởng thức thịnh thế mỹ nhan thần tượng của mình 720 độ,

Ôn Trĩ sắp lên đài, chợt nghe MC gọi ra một cái tên quen thuộc.

Cậu mong chóng tìm, dưới bậc thang tìm được Tư Minh Trầm mặc âu phục.

Ôn Trĩ: "Sao Tư Tư lại tới đây?"

Tình Vãn vừa giúp cậu sửa sang lại lễ phục vừa nói: "Cậu không nghe MC nói Tư tổng xem như kim chủ ba ba đứng ra tổ chức năm năm trước, vô chùng chiếu cố cho Tạp chí xã, cho nên đặc biệt mời y tham dự, hơn nữa còn trao tặng một cái cúp."

Ôn Trĩ nói khẽ: "Không. Sự chú ý toàn bộ đặt lên đôi chân dài của Tư Tư."

Tình Vãn đảo cặp mắt trắng dã: "Cậu thật giỏi."

MC là nam nghệ sĩ nổi danh Giang Thành, năm xưa xuất thấn từ người mẫu, khí chất rất tốt. Tư Minh Trầm đứng bên cạnh hắn, tỷ lệ thân thể ưu việt và giá trị nhan sắc cao ngất thậm chí khiến Giang Thanh nổi bật cũng trở thành người đi đường, hoàn toàn khiến người ta không dời nổi mắt.

[A a a, đây m thật sự là quý công tử giàu có! Kiêu kì ngạo mạn, gào gào gào!]

[Quả nhiên, so với hào phú trong phim truyền hình càng giống hào phú.]

[Tôi thật thích khí chất này của Tư tổng, chỉ là càng cao ngạo lạnh lùng hơn đa số minh tinh phổ thông.]

[Ai, sao Tư tổng lại không phải minh tinh cơ chứ! Như vậy tôi có thể mỗi ngày liếʍ bính nhã!]

[Lại nói, các bạn có cảm thấy, sáu khi Tư thổng tham gia tống nghệ, bắt đầu thường cuyên xuất hiê trước tần mắt đại chúng rồi? Trước kia cho tới bây giờ không biết chủ tịch tập đoàn Tư thịnh lại trẻ tuổi như vậy.]

Tư Minh Trầm đang tiếp nhận treo thưởng, nam minh tinh phụ trách trao cúp cho y xong hào phóng đưa tay ra muốn ôm.

Hành đồng này làm minh tinh tại hiện trường thất kinh, thậm chí còn kèm theo tiếng vỗ tay nhiệt nhiệt.

[Tôi vãi, chủ động như vậy.]

[Emmm, lễ phép ban thưởng mà thôi, đâu đến mức ngạc nhiên như vậy? ]

[Mấu chốt là Tư tổng biết hắn là ai sao? Đây là tiếp xúc thuần khiết.]

[Tôi luôn quan tâm là, người này tên gì? Sao hắn có thể trao thưởng cho khách quý? Mấy người trước đó không phải còn giành được ba huy chương vàng và doanh thu phòng vế ngàn vạn.]

[Ai, tài nguyên của hắn luôn rất tốt, có người nâng.]

Tình Vãn thấy Ôn Trĩ không biết người này, phổ cập cho cậu: "Đây là người mới do Giải Trí Minh Hâm mới nâng, có rất nhiều trò, còn là kẻ nịnh hót, tính tình cũng kém. Thật không biết người tổ chứ bị sao, lại để loại người này đứng ra trao thưởng cho Tư tổng."

Mặc dù Ôn Trĩ khĩng vui nhưng vẫn có lý do nói theo: "Nếu như Tư Tư đáp lại cái ôm của hắn thì cũng rất bình thường, nếu không sẽ bị nó là không lịch sự. Nếu Tư Tư không phản ứng, đó nhất định nghĩ đến tâm tình của tôi, sợ tôi ghen."

Tình Vãn cạn lời: "Người ta đều CPU bạn đời, cậu thì hay rồi, CPU chính mình."

Ôn Trĩ: "CPU là gì?"

Tình Vãn: "Tự tìm hiểu đi."

Trên sân khấu, Tư Minh Trầm đã bắt đầu phát biểu cảm nghĩ, đứng như lời Ôn Trĩ, Tư Minh Trầm bỏ qua cái ôm đó, chỉ nhàn nhạt cầm tay một giây.

Tình Vãn: "Xem ra chồng cậu rất chiếu cố đến cảm thụ của cậu."

Ôn Trĩ khoanh tay, nhướng mày: "Nhưng tôi vẫn tức giận, y tham gia hoạt động này mà lại chẳng nói cho tôi biết."

Tình Vãn cảm thấy kinh ngạc: "Thật sự là vậy."

Đến phiên Ôn Trĩ ra sân, lúc đi trên sàn T, cậu nhìn về phía chỗ Tư Minh Trầm ngồi, đúng như dự đoán, Tư Minh Trầm bưng ly rượu, cũng đang nhìn cậu.

Mai con trong lòng Ôn Trĩ chạy loạn, có cảm giác kí©h thí©ɧ khi liếc mắt đưa tình chốn công cộng.

Cậu quyến luyến không thôi thu hồi tầm mắt, nghĩ ra một trăm lí do để tối nay Tư Minh Trầm phải dỗ cậu.

Nhất định phải mặc bộ chính trang này!

[Vừa rồi Ôn Trĩ nhìn ai vậy!]

[Chắc là nhìn Tư Tổng, hướng kia là Tư tổng không thể nghi ngờ.]

[Ha ha, đây là đang phát đường sao? ]

[Các bạn mau nhìn kìa! Tư tổng cũng luôn nhìn Ôn Trĩ.]

[Bổ não quá độ, trên sàn T có minh tinh mới, ai cũng sẽ liếc mắt nhìn mà, chẳng lẽ Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ thì sẽ là yêu? ]

[Đúng vậy đúng vậy.]

Ký tên xong, Ôn Trĩ trò chuyện với MC đôi câu, tầm luôn như có như không nhìn Tư Minh Trầm.

Lúc này xung quanh Tư Minh Trầm bỗng có nhiều người, mọi người đang cười nói chuyện phiếm với y.

Tư Minh Trầm bị vây ở giữa, cử chỉ ung dung, đường nét thân thể cường tráng hoàn mỹ, đồng hồ trước ngực là chất liệu đá quý lam sắc, phát ra ánh sáng trong bóng đêm.

Ôn Trĩ thu hồi tầm mắt, một lần nữa cảm thán ánh mắt mình thật tốt, sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của MC. Khi cậu chuẩn bị xuống đài lại nghĩ tới chuyện Tư Minh Trầm tham gia buổi lễ mà không nói trước với cậu.

Mặc dù không cần phải báo trước thời giạn, nhưng thuận miệng nói một chút cũng được mà.

Ôn Trĩ không nhịn được vừa quay đầu vừa liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Tư Minh Trầm.

Lúc này cậu phát hiện chỗ ngồi đã trống.

Không tìm thấy Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ bước chân nhanh hơn, cộng thêm cậu đã rời khỏi sân, cũng không câu nệ nữa.

Trời càng ngày càng tối, dần dần mất đi ánh đèn từ sàn T, tối đen một mảng.

Đột nhiên, Ôn Trĩ bước hụt một bậc thang, thân thể lập tức mất đi thăng bằng, bước đi lộn xộn.

Minh tinh ngồi bên cạnh phát hiẹn ra, trong lúc khẩn trương đã không kịp làm gì.

Ngay lúc này đi lên đã muộn.

Nhưng trong nháy mắt đó, đau đớn trong và trở thành trò cười cho thiên hạ trong tưởng tượng đã không xuất hiện, eo cậu bỗng được một bàn tay ấm áp đỡ lấy ngã vào bờ ngực rộng rãi ấm áp.

Mùi bạc hà quen thuộc xộc tới.

Ôn Trĩ khẽ ngẩng đầu.