Quế Hoan tỉnh dậy, trở lại năm mười lăm tuổi. Cửa nhà bị người bên ngoài gõ nhẹ. Người đứng bên ngoài là cậu bé nhà hàng xóm bên cạnh. Mặt mũi của cậu bé bầm dập, dùng tay áo dính bẩn lau máu mũi. Buồ …
Quế Hoan tỉnh dậy, trở lại năm mười lăm tuổi.
Cửa nhà bị người bên ngoài gõ nhẹ.
Người đứng bên ngoài là cậu bé nhà hàng xóm bên cạnh.
Mặt mũi của cậu bé bầm dập, dùng tay áo dính bẩn lau máu mũi.
Buồn bực nói: "Có thể cho tôi đồ ăn không?"
Khuôn mặt của cậu bé chồng chéo với người đàn ông trong ký ức.
Quế Hoan nhận ra cậu, dù sao xe hơi sang trọng của người đàn ông này cũng chiếm một nửa chỗ đậu xe dưới lầu.
Nửa kia là của nhà cô…
*
Ở trong mắt Quế Hoan, Liêu Liễm sống đến ba mươi tuổi mà vẫn không có tiền án, thật sự là một kỳ tích.
Cách vài tiếng mình lại vào xem có chương mới chưa, thích truyện này quá :]