Chương 17

Mẹ Quế Hoan: "Siêu thị nhỏ? Giống với cái gần bệnh viện Kiến Quân?"

Bây giờ chủ yếu vẫn là cửa hàng tạp hóa, ít siêu thị, loại địa phương như chỗ bọn họ lại càng ít.

Nếu muốn làm thì không nên làm từ nhỏ đến lớn, mà là trực tiếp mở siêu thị.

"Đúng, trong cửa hàng tạp hóa bán quá ít đồ, siêu thị đầy đủ hàng hóa, có thể cho khách hàng tự do lựa chọn, độ linh hoạt cao, bán nhiều đồ, mặc dù lãi ít, nhưng tích tiểu thành đại. Nhưng siêu thị sẽ cần hàng hóa dự trữ, cho nên ngay từ đầu phải có tích lũy, cũng chính là tiền vốn."

Mẹ Quế Hoan không ngốc, rất nhanh đã có thể hiểu ý của Quế Hoa: "Bán nhiều đồ, không phải là cửa hàng bách hóa cỡ nhỏ sao?"

Rất nhiều siêu thị hiện đại đều chỉ chiếm một tầng hầm, phía trên làm bách hóa, dù sao đều phải mua đồ, khách hàng có thời gian thì tiện đường đi dạo một vòng, hoặc là mua quần áo xong, lại xuống lầu mua chút đồ ăn, hai bên bổ sung cho nhau.

Mẹ Quế Hoan nói đến hai mắt sáng lấp lánh, nhưng rất nhanh đã khôi phục lý trí. Nhà bọn họ không có tài chính, nói hai chữ "tài chính" thì có chút khoa trương, nói thẳng ra chính là không có tiền.

"Nhưng nhà chúng ta ... không có cái này ... chính là tiền vốn mà con nói, có cái nào mà không cần tiền vốn?"

Nếu như ở hiện đại, chỉ cần có máy tính, Quế Hoan không lo tiền vốn, nhưng bây giờ là cuối những năm 1990, đừng nói máy tính, cho dù có thì cũng chỉ có thể ngồi gõ chữ.

Quế Hoan suy nghĩ một vòng, rất nhanh đã nghĩ tới một người.

Quế Hoan có ông bà nội, tính toán thời gian bây giờ bọn họ vẫn còn khỏe mạnh.

Quế Trung Hoa là con trai út trong nhà, theo lý thuyết con trai út sẽ được ba mẹ yêu thích, nhưng bà nội cô lại không giống người thường, chỉ thiên vị con trai lớn.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản thô bạo, bởi vì con dâu lớn sinh cho bà ấy một đứa cháu trai mập mạp.

Mẹ Quế Hoan sinh ra một nha đầu như cô, bởi vì kế hoạch hóa gia đình, căn bản không có cơ hội sinh đứa thứ hai.

Đời trước quan hệ của Quế Hoan với nhà bác cả cô rất bình thường, sau khi ba mẹ cô qua đời cơ bản là cắt đứt liên lạc, lúc trước ông bà nội cô qua đời, ngay cả nhà cũng cho bác cả, nói mỹ danh là con trai trưởng kế thừa.

May mà ông nội cô biết thương cảm con út, lén để lại chút tiền cho ba cô. Nhà bác cả cũng không phải người keo kiệt, sau khi bà nội chết cũng phân ra một chút. Lúc đó ba mẹ cô đã đi lên con đường lớn "Thoát nghèo làm giàu", cho nên không nhận lấy.

Quế Hoan nghĩ nghĩ nói: "Mẹ, cuối tuần chúng ta đi thăm ông bà nội?"

Mẹ Quế Hoan sửng sốt, Quế Hoan và bà nội không thân cận, đến đó cũng là tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, thấy cái gì ăn cái đó.

Bản thân cô có lượng cơm lớn, một buổi trưa là có thể ăn hết đồ ăn của nhà bà nội khiến cho bà ấy đau lòng muốn chết, trước khi đi còn hùng hùng hổ hổ mà lẩm bẩm: "Con nhóc này, ăn nhiều như vậy, cũng không sợ mắt chảy dầu!"

Bị mắng vài lần, về sau Quế Hoan liền hiểu, mỗi lần đều sẽ để lại một chút cho bà nội. Nhưng vẫn làm bà lão tức giận quá sức, dứt khoát mua ổ khóa, chỉ cần Quế Hoan đến, đều bỏ đồ ăn vào trong tủ rồi khóa lại.

"Không phải con không thích đi sao?"

Linh quang của mẹ Quế Hoan chợt lóe, không thể tin nói: "Không phải là con......"

Quế Hoan gật gật đầu: "Ừm, nhà chúng ta không có tiền, nhưng bà nội thì có."

Mẹ Quế Hoan lập tức lắc đầu: "Không có khả năng, bà nội con..." Bà ấy nhìn Quế Trung Hoa, rốt cuộc không nói ra nửa câu sau.

Quế Trung Hoa cũng biết tính tình của mẹ mình, sờ sờ đầu nói: "Hoan à, không phải bà nội con có ý xấu gì, chỉ là coi trọng tiền tài thôi."

Bà nội mà là người coi trọng tiền tài sao? Cái này còn phải xem là đưa cho ai, nếu là đưa cho bác cả thì chưa bao giờ bà ấy đau lòng.

Quế Hoan: "Không phải là con muốn bà nội bỏ tiền mặt ra."

Lại nói chút tiền mặt kia của bà nội cũng không đủ.

Mẹ Quế Hoan có chút hồ đồ, hỏi: "Vậy là?"

Quế Hoan mở hai tay ra nói: "Chúng ta không có tiền vốn, nhưng mà có thể vay mượn ngân hàng. Xin vay vốn cá nhân thời hạn hai năm, dùng nhà của bà nội để thế chấp, nhà của bà nội lớn hơn nhà chúng ta nên sẽ vay được nhiều."

Ngân hàng có thể cho vay tới 70% giá trị căn nhà định giá, nhà bọn họ không giá trị bằng nhà của bà nội.

Ba mẹ Quế Hoan là người bình thường, chưa từng nghĩ tới chuyện cho vay này.

Thấy hai người không hiểu lắm, Quế Hoan giải thích cho bọn họ: "Chúng ta cần tiền, ngân hàng thì sao, cần lợi tức, cả hai đều có nhu cầu riêng. Chúng ta vay không phải vì tiêu xài, mà là muốn dùng để làm ăn, sau khi kiếm được lời thì trả cả gốc lẫn lãi lại cho ngân hàng, như vậy không cần vay mượn người khác, thật tốt."

"Nhà của bà nội thì sao, chỉ là vật thế chấp, cũng là cho ngân hàng một chút độ tín nhiệm, lỡ như người này mượn tiền xong chạy đi thì sao? Ngân hàng biết đi đâu tìm? Ông bà nội chỉ cần ký vài thủ tục liên quan là được, không phiền phức."