Chương 20

Mới vừa đi được vài bước, bạn học phía sau đuổi theo, cười nói: "Lớp trưởng, bài văn chương mà hôm qua cậu đọc là từng nghe qua sao?"

Căn bản Quế Hoan không biết "ngày hôm qua" cô đọc bài văn nào, suy nghĩ một chút nói: "Tôi quên rồi, có lẽ là vậy."

"Bài văn hôm qua cậu đọc rất hay..."

Quế Hoan bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng vào cổng trường, miễn cho vị bạn học nhiệt tình này lại hỏi những chuyện khác.

Kết quả đoạn đường này thường xuyên xuất hiện "Đưa mệnh đề", Quế Hoan đành phải chậm lại bước chân, tiện tay nhặt rác trên mặt đất lên, dẫn dắt học sinh tiểu học qua đường lớn, chỉ đường cho người ta…

Nhìn đỉnh đầu "bá bá" mà lớn hơn, Quế Hoan nhíu mày, hóa ra cũng không phải rất khó, có trách thì chỉ trách ngày hôm qua cô không đi ra khỏi nhà mà thôi.

Bạn học cùng lớp nhìn đến ngây người, tán thưởng: "... Lớp trưởng, cậu đúng là tấm gương đạo đức tiêu biểu."

Đời trước, Quế Hoan đi đường đều không chớp mắt, đối với ai cũng là nhàn nhạt, khác một trời một vực với phong cách "Vui vẻ giúp người" như hiện tại.

Bạn học nam kia giống như một lần nữa quen biết Quế Hoan, thì ra ở nơi bọn họ không nhìn thấy, lớp trưởng lại nhiệt tình như vậy!

Quế Hoan:...

Bạn học bị lây nhiễm, nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cũng muốn ra tay đi nhặt nó, Quế Hoan vội vàng giữ chặt cậu ta, nghĩ thầm: Cậu đây là đang cướp mạng của tôi, hiểu không?

Quế Hoan cúi người trước cậu ta, cẩn thận nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, dùng giấy bọc kỹ rồi ném đi, quay đầu lại nói: "Thủy tinh này quá nhọn, cẩn thận cắt vào tay."

Bạn học nam nhìn tay áo bị Quế Hoan túm, trên mặt hơi nóng lên, cười nói: "Không sao, tay mình thô."

Quế Hoan lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đừng nhặt, lần sau thấy được thì nói cho tôi biết, để tôi nhặt, tôi là người có thói quen thích làm người tốt chuyện tốt, một ngày không làm đủ mười hai chuyện, buổi tối không thể ngủ yên."

Bạn học nam kinh ngạc nói: "... Thật sao?"

Quế Hoan trịnh trọng gật đầu: "Thật sự, từ trước đến nay ước thúc đạo đức của tôi đối với bản thân rất cao, đây là chỉ tiêu tôi đặt ra cho mình."

Không hoàn thành được KPI, mỗi ngày cô đều gặp ác mộng, ngồi chờ đợi Tử Thần tới.

Nhưng trên thực tế, hiện tại chuyện cô muốn làm nhất chính là dựng thẳng ngón giữa đối với một hàng chữ trên bầu trời, hai tay đồng thời dựng thẳng...

Đây đâu phải là ngày một việc thiện, đây nên gọi là "cả ngày làm việc thiện" hoặc là "mỗi ngày làm việc thiện."

Chẳng lẽ là đời trước cô làm quá ít chuyện tốt, đời này phải làm bù?

Quế Hoan thở dài một hơi, ngẩng đầu, thấy được một bóng người quen thuộc.

Đồng phục hơi lớn mặc xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên người, ống quần nhăn nhúm, thoạt nhìn chẳng ra gì, không phải Liêu Liễm thì còn là ai?

Liêu Liễm đeo cặp sách ở một bên vai, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại về phía bóng tối hai bên đường.

Quế Hoan làm như không nhận ra, vòng qua cậu muốn đi hướng bên cạnh, chợt nghe giọng nói không nhỏ của bạn học nam bên cạnh: "Liêu Liễm, chào buổi sáng, cậu tìm cái gì vậy?"

Liêu Liễm chậm rãi quay đầu lại, miệng cậu ngậm một sợi mực, chậm rãi nhai.

Quế Hoan có chút kinh ngạc phát hiện, ngày hôm vết thương trên mặt Liêu Liễm rất rõ ràng, hôm nay đã khôi phục không ít, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra.

Liêu Liễm thấy hai người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Quế Hoan một hồi, chậm rãi trừng mắt nói: "Chuột."

Quế Hoan:...

Bạn học nam không nghe rõ, ghé sát vào nói: "Cái gì?"

Liêu Liễm lặp lại một lần: "Chuột."

Bạn học nam: "Cậu tìm chuột làm gì?"

Liêu Liễm suy nghĩ một chút nói: "Nhà tôi nuôi mèo."

Bạn học nam nhíu mày: "Không phải cậu muốn cho mèo ăn chứ? Thứ đó bẩn lắm, mèo nhà tôi ăn gan heo trộn cơm."

Liêu Liễm nhướng mày, cảm thấy hứng thú hỏi: "Gan heo trộn cơm? Ăn ngon không?"

Quế Hoan:...

Bạn học nam: "Mèo nhà tôi rất thích ăn, nhưng vẫn thích ăn cá nhất."

Nhìn hai người bọn họ trò chuyện rất hăng say, Quế Hoan đi nhanh hai bước, đem hai người bỏ lại phía sau.

Đi vào tòa nhà dạy học, cảm giác rối loạn do thời gian đảo ngược nghênh diện mà đến, đẩy cửa lớp ra, Quế Hoan chào hỏi với những bạn học mà cô không quen, đi tới chỗ ngồi trong trí nhớ của mình.

Từ Ba ngồi cùng bàn đã đến, đang trò chuyện như một con khỉ sống.

Có lẽ là năm lớp 6 mất mặt trước cả lớp, từ đó về sau, Từ Ba liền có một loại cảm giác làm càn mặc kệ sống chết của người khác.

Dù sao đều biểu diễn qua màn kéo quần rồi, cũng không cần quan tâm ánh mắt của người khác nữa.

"Lớp trưởng, cậu cho mình mượn bài tập toán cuối cùng để chép đi." Tán gẫu đủ rồi, cuối cùng Từ Ba cũng nhớ tới chuyện mình vẫn là học sinh.

May mắn Quế Hoan có thói quen làm xong bài tập sớm, nếu không cô sẽ phải mang theo cái đầu đã hơn ba mươi tuổi làm lại lần nữa.

Quế Hoan đưa sách bài tập cho cậu ta, ánh mắt liếc lên trên.

Quả nhiên, cho người khác mượn bài tập chép không tính là làm người tốt chuyện tốt.

Đối với Quế Hoan mà nói, chương trình học cấp hai không tính là khó, rất nhanh cô đã nắm giữ được tiết tấu của lớp học, vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa lật xem nội dung phía trước.