Chương 1

Trong phòng dần dần vang lên từng đợt tiếng chim hót thanh thúy, ánh sáng đèn đường xuyên thấu rèm cửa sổ, ánh sáng trong phòng mông lung. Bên cửa sổ đặt một cái giường đôi, trên giường là một người phụ nữ có tư thế ngủ đoan chính.

Đầu người phụ nữ gối ở giữa gối đầu, tóc dài tản ra bốn phía, khuôn mặt trơn bóng như sứ trắng, giống như búp bê giả đặt trong tủ âm tường.

Lông mi dày khẽ rung động, cô chậm rãi mở mắt, giống như chưa từng ngủ say, sau khi chớp nhẹ vài cái, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, tắt chuông báo thức.

Quế Hoan nhìn thoáng qua thời gian, năm giờ rưỡi.

Đồng hồ sinh học mười năm như một ngày khiến cô tỉnh táo đúng giờ, xốc chăn lên, lộ ra áo ngủ cotton thoải mái bên trong, hai chân trắng tinh đặt trên sàn nhà.

Quế Hoan đứng dậy buộc tóc lên, lấy ra đệm yoga từ trong tủ quần áo, trải ở giữa phòng ngủ.

Năm ngoái sau khi ba qua đời, cô liền chuyển đến phòng ngủ chính, diện tích lớn hơn một phần ba so với phòng của cô, phòng của cô thì đổi thành phòng cho khách, mặc dù hơn phân nửa bên trong đều là sách.

Tính cách của Quế Hoan không hề giống với tên của cô một chút nào, người mẹ qua đời đã lâu của cô từng có chút phiền muộn nói, rõ ràng là một cô gái trẻ, nhưng càng ngày càng giống như một bà cụ non?

"Hoan", có vui sướиɠ, vui vẻ, vui mừng, nhưng Quế Hoan vừa không vui vẻ, cũng không hoạt bát, thì càng miễn bàn đến nghĩ rộng của chữ "Hoan", cái gì mà nam hoan nữ ái, hoàn toàn không dính dáng nửa chữ với cô.

Bạn trai cũ của Quế Hoan từng đặt cho cô một biệt danh mang ý mỉa mai --- Lạt Ma*.

*Lạt-ma là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng. Danh từ Lạt-ma được dùng gần giống như guru, Đạo sư của Ấn Độ, nhưng tại đây, Lạt-ma mang thêm nhiều ý nghĩa khác. Trong Kim cương thừa, Lạt-ma không phải chỉ là người giảng dạy giáo pháp mà còn là người thực hành các nghi lễ.

Bản thân Quế Hoan không cảm nhận được một chút mỉa mai nào đối với việc này, chỉ là cảm thấy anh ta nói không đúng lắm, Phật Tổ là từ bi, phổ độ chúng sinh.

Nhưng cô lại không được tính là nhiệt tình một chút nào.

Làm hai bộ yoga chào buổi sáng, Quế Hoan ngồi xếp bằng ở trên đệm, thiền định mười phút, ngày này mới xem như chính thức bắt đầu.

Năm năm trước, Quế Hoan còn đang công tác tại thành phố lớn, mỗi ngày đều đối diện với máy tính, vừa ngồi xuống liền không có khái niệm thời gian, lúc tan làm, cảm giác đệm ngồi như ướt sũng.

Nhận được tin mẹ bị bệnh, Quế Hoan liền nghỉ việc, về quê.

Người bên ngoài đều nói cô có lòng hiếu thảo, chỉ có cô rõ ràng là xảy ra chuyện gì.

Con người cô có một khuyết điểm, chính là không quá để ý đến bất cứ chuyện gì.

Cho dù ngay cả ba mẹ gần gũi nhất, cô cũng chỉ gọi nhiều hơn mấy cuộc gọi video mà thôi.

Vì để cho mình không trở thành "Sói mắt trắng" trong tiết mục tình cảm, mỗi tuần Quế Hoan đều liên lạc với ba mẹ đúng hạn, về nhà vào lễ mừng năm mới, không thể về nhà thì cũng phải gửi tiền, đặt chút quà tặng từ trên mạng rồi gửi về. Quan niệm truyền thống "người con có hiếu" nên làm như thế nào, cô liền làm như thế đó.

Năm đầu tiên tốt nghiệp đại học, cô gửi cho gia đình một phần "Bữa tiệc lớn trên biển trên không", chính là hải sản, thịt, các loại túi quà lớn, cộng thêm hai phần Phật nhảy tường*.

*Phật nhảy tường, là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương.

Buổi tối hôm đó mẹ cô gọi điện thoại cho cô nói: "Hoan à, con không ở nhà nên đừng mua nhiều đồ ăn như vậy, ba con chịu đựng đến mức sắp mắc bệnh dạ dày rồi!"

Đối với phản hồi của ba mẹ, Quế Hoan rất đồng ý, về sau mỗi lần chỉ gọi vừa đủ, còn lại sẽ chuyển tiền. Dù sao nếu khiến cho ba mẹ ăn nhiều đến mức sinh bệnh, vậy thật đúng là quá bất hiếu.

Khi còn bé điều kiện gia đình của Quế Hoan không tốt, sau khi mẹ Quế Hoan mất việc đã làm không ít công việc khác, làm nghề nào nghề đó liền biến mất….

Như là nhân viên bán vé trên xe buýt, có thể nói là nghề đèn sáng chân chính.

Cuối cùng, mẹ Quế Hoan bán đồ ăn sáng, hai vợ chồng dùng tiền tiết kiệm được mở một cửa hàng tạp hóa, vài năm sau mở rộng thành một siêu thị nhỏ.

Ba mẹ Quế Hoan đều là người thích lăn qua lăn lại, siêu thị nhỏ kiếm được tiền, mẹ Quế Hoan rèn sắt khi còn nóng, lại mở một nhà hàng nhỏ bên cạnh nhà ga, chỉ bán đồ ăn nhanh.