Chương 27

Bầu trời gia tăng thời gian còn sống đúng giờ, Quế Hoan nói với bà chủ một câu không cần khách khí, về tới bên cạnh bàn, phát hiện Liêu Liễm đang bất động nhìn chằm chằm cô.

Quế Hoan: "... Làm sao vậy?"

Liêu Liễm: "Vì sao cậu phải giúp bà ấy?"

Quế Hoan: Bởi vì hơn phân nửa người của tôi đã bước vào quan tài, chỉ có cái đầu là đang còn ở nhân gian, hiểu chưa?

"Giúp đỡ lẫn nhau, thu hoạch thiện ý, tôi thích làm người tốt chuyện tốt."

Dường như Liêu Liễm không hiểu lắm, cậu nghiêng cổ, nói: "Vì sao?"

Quế Hoan: "... Bởi vì con người tôi quá lương thiện, không thể nhìn người khác gặp khó khăn."

Liêu Liễm: "Thiên Hi ...... Cậu tôi nói, không có việc gì mà đi lấy lòng, không gian thì trộm."

Quế Hoan: ...... Được rồi, cô chọn gian.

"Cậu của cậu chỉ đang nói một số ít người, vì lợi ích của mình mới có thể đi lấy lòng, tôi không giống, mỗi ngày tôi đều làm việc thiện, không có ý gì khác."

Liêu Liễm lại nhìn cô vài lần, móc ra một cây mực sợi từ trong túi, hỏi: "Ăn không?"

Quế Hoan nhận lấy, độ cứng của mực sợi vừa vặn, vị tươi mười phần.

Hai người ngồi yên lặng thì quá xấu hổ, Quế Hoan khơi mào nói: "Mèo nhà cậu là giống gì?"

Lúc ở nhà cậu của Liêu Liễm từng khuyên, một khi lời nói hay hành động không quá phù hợp với "thanh thiếu niên nhân loại", liền nói trong nhà mình nuôi mèo, bản thân đang bắt chước mèo.

Liêu Liễm nghĩ nghĩ, nói: "Chủng loại thượng cổ."

Quế Hoan: "... Cậu đang nói đùa với tôi sao?"

Chủng loại thượng cổ? Hổ răng kiếm sao?

*Hổ răng kiếm là một chi của phân họ Machairodont đã tuyệt chủng thuộc Họ Mèo. Chúng là một trong những động vật có vυ" thời tiền sử nổi tiếng nhất và loài mèo răng kiếm được biết đến rộng rãi nhất. Mặc dù thường được gọi là hổ răng kiếm, chi này không liên quan chặt chẽ đến các loài hổ hay mèo hiện đại.

Liêu Liễm kỳ quái nhìn cô một cái: "Tôi không có."

Quế Hoan uống một ngụm sữa trái cây, im lặng vài giây, kiên nhẫn nói: "Màu gì?"

Dường như Liêu Liễm không nghĩ tới cô sẽ hỏi, trong tay cầm đôi đũa dùng một lần, chậm rãi xé lớp bên ngoài, cụp mắt nói: "Màu đen."

"Không có hoa văn? Thuần đen?"

"Có, đốm màu đen."

Quế Hoan tưởng tượng một chút, trên da lông màu đen có đốm ... Ngoại trừ báo con, cô không nghĩ ra cái gì khác.

"Đáng yêu không?"

Liêu Liễm nhíu mày, nói: "Không đáng yêu, rất uy phong."

Quế Hoan thật sự không tưởng tượng ra một con mèo sẽ có bao nhiêu uy phong, hỏi: "Uy phong?"

Ánh mắt? Hay là bước chân?

Liêu Liễm tách đôi đũa dùng một lần, nhét một cây vào trong miệng, xem ra là đang nghiến răng, nói không rõ: "Nó có một đôi sừng dê, thân báo, miệng nhe ra hai cái ngà voi, đầu như hổ, trên lưng có một đôi cánh ưng."

Từ khi "Một đôi sừng dê" bắt đầu, Quế Hoan liền trầm mặc......

Cậu đang nói đùa phải không? Phải không?

Liêu Liễm kể chuyện cười rất nghiêm túc, không hề cười.

Nói xong, Liêu Liễm ngước mắt nhìn cô, có chút đắc ý nói: "Có phải rất uy phong không?"

Quế Hoan: "... Rất uy phong, cậu nhìn thấy trong quyển sách nào?"

Đầu tiên Liêu Liễm đắc ý, sau đó lại nhíu mày, miệng lẩm bẩm một câu: "Quên rồi."

Ừm, tám phần là cậu tự bịa ra.

Quế Hoan uống hết sữa trái cây, bánh nhân thịt đã được bưng lên bàn, còn được cho thêm một cái.

Bà chủ cười nói: "Cảm ơn cháu đã chuyển bình gas giúp dì, tặng hai đứa thêm một cái."

Quế Hoan chớp chớp mắt: "Cám ơn dì."

Liêu Liễm gắp một cái bánh, nhìn Quế Hoan, lại nhìn bà chủ, há miệng cắn một miếng nhỏ, một giây sau liền nhanh chóng phun ra.

Cậu thè cái lưỡi màu da cam, hít từng hơi từng hơi khí lạnh, hiển nhiên là bị bỏng.

Nước đá bào màu vàng và nước đá bào màu đỏ nhuộm đầu lưỡi Liêu Liễm thành màu da cam, nhìn qua còn rất tươi đẹp.

Quế Hoan nhìn bộ dáng nhăn mũi đáng thương của cậu, đứng dậy đi mua một chai nước đá, đưa cho cậu nói: "Bên trong bánh nhân thịt đều là canh nóng, cậu để nguội một chút rồi ăn."

Quế Hoan không sợ nóng, cắn một miếng, nước tràn ra bốn phía, bánh mới vừa nướng ngoài giòn trong mềm, Quế Hoan cắn liên tục vài miếng.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Liêu Liễm vẫn đang thè đầu lưỡi màu da cam, thèm thuồng nhìn cô. Mở to mắt chờ mong, còn rất đáng yêu.

Quế Hoan nuốt miếng bánh trong miệng vào bụng, gắp qua một cái bánh, xé mở ở chính giữa, thổi mạnh mấy hơi về phía bên trong, sau đó đẩy cho Liêu Liễm.

Liêu Liễm vừa thèm vừa sợ nóng, đầu lưỡi liếʍ môi mấy lần, mới cẩn thận cắn một miếng.

Ánh mắt lập tức sáng lên, gặm một vòng dọc theo mép bánh, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Hai người cúi đầu ăn bánh, ai cũng không nói lời nào, Quế Hoan ăn năm cái thì không ăn nữa, ngồi thổi nguội giúp Liêu Liễm.

Chạng vạng ngày hè, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống.

Ăn xong bánh, Liêu Liễm đứng dậy muốn đi, Quế Hoan kéo tờ giấy đưa cho cậu: "Lau miệng."

Liêu Liễm nhận lấy tờ giấy nhưng không lau miệng, mà cất vào túi. Sau đó vươn đầu lưỡi, vây quanh bên môi, liếʍ một vòng 360 độ.

Còn thuận thế liếʍ liếʍ đầu ngón tay, ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quế Hoan, tay phải dùng sức lau lên mặt vài cái.

Liêu Liễm híp mắt, vẻ mặt thích ý.

Quế Hoan: "......

Thật đúng là không lãng phí chút dầu mỡ này một chút nào, toàn bộ đều lau trên mặt.

Quế Hoan quay đầu, coi như không phát hiện, đi về phía trước vài bước, Liêu Liễm đuổi theo, cọ cánh tay của cô đi tới.

Liêu Liễm thấp hơn cô, dùng tay xoa xong khuôn mặt thì trực tiếp cọ qua bả vai cô.