Chương 9

Đi được vài bước, Quế Hoan bất động thanh sắc nghiêng người, lặng lẽ nhìn thoáng qua, chỉ thấy lòng bàn tay Liêu Liễm hướng lên trên, giơ ở bên miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, đang nhanh chóng liếʍ miệng vết thương trong lòng bàn tay, từng ngụm từng ngụm, lộ ra vẻ vô tri lại cố chấp.

Nhận thấy Quế Hoan đang nhìn mình, Liêu Liễm lập tức mím môi, ánh mắt gượng gạo nhìn về phía trần nhà, bất động. Nhưng mà tay vẫn còn đặt ở bên miệng, giống như chỉ cần Quế Hoan quay người lại, cậu sẽ chuẩn bị tiếp tục dùng miệng chữa thương.

Quế Hoan: ...... Ít nhiều là có chút bệnh.

Chẳng trách lớn lên lại đi đập xe người khác.

Ở phương diện nấu ăn, Quế Hoan không có một chút thiên phú. Khi còn bé ăn đồ ăn do mẹ làm, đi học bắt đầu ăn ở căn tin, sau khi đi làm thì gọi đồ ăn bên ngoài, không cần phải tự mình nấu nướng.

Cô cũng đã thử làm, mùi vị tương đối không được như ý muốn, cho nên quyết định không ngược đãi vị giác của mình nữa, vẫn là gọi đồ ăn bên ngoài thì tốt hơn.

Lấy ra hai củ khoai tây từ trong túi nilon, Quế Hoan nhanh chóng cạo vỏ cắt sợi, mặc dù không giỏi nêm gia vị, nhưng kỹ thuật cắt của cô có thể nói là hạng nhất, từ nhỏ đã có thiên phú về phương diện này, cắt sợi khoai tây vừa nhỏ vừa đều, mẹ Quế Hoan đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Quế Hoan bật bếp gas, đặt nồi lên, đổ chút dầu, cho hành gừng tỏi vào rồi cho khoai tây, đợi chín vừa thì bỏ thêm hai bát nước, nước sôi thì cho một nắm mì sợi vào.

Về phần gia vị, những gì có thể bỏ vào cô đều bỏ, vô cùng thoải mái.

Nhìn bề ngoài không tệ, Quế Hoan gắp một miếng nếm thử, ừm, phát huy vô cùng ổn định, không khó ăn nhưng cũng không được gọi là ngon.

Lấy loại tay nghề này của cô, thật sự khó có thể đánh giá như vậy có tính là "Ngày một việc thiện" hay không.

Bưng bát đi vào nhà, Liêu Liễm ngồi trên sô pha, ánh mắt đang chăm chú nhìn trên không trung một chút.

Quế Hoan nhìn qua theo ánh mắt của cậu, là một con ruồi đậu trên vách tường.

"Ăn cơm."

Sô pha nhà Quế Hoan, nghiêm túc mà nói không tính là sô pha chân chính, chỉ là trên ghế gỗ dài bày mấy cái đệm mềm mại mà thôi.

Liêu Liễm thu hồi ánh mắt, nhìn mì sợi, dừng một chút nói: "Có tương không?"

Quế Hoan: "Tương gì?"

Liêu Liễm nghĩ nghĩ: "Thịt băm, tương trứng gà, tốt nhất là mắm tôm."

Ngài cũng thật dám mở miệng nói.

Thịt vụn cùng trứng gà tương là không cần nghĩ, trong nhà không có thịt cũng không có trứng, cho dù có, Quế Hoan cũng sẽ không cho cậu ăn.

Về phần mắm tôm, hình như trong nhà thật sự có một chai. Vừa mặn vừa tanh, Quế Hoan không thích ăn lắm, ba mẹ cô cũng không thích, mấu chốt là người khác tặng, lại không nỡ ném, một chai mắm tôm ăn đến tết âm lịch năm thứ hai, bây giờ Quế Hoan vẫn còn nhớ rõ việc này.

"Cậu chờ một chút."

Quế Hoan không nhớ rõ lắm có phải chuyện năm nay hay không, đi phòng bếp lục lọi trong tủ chén cũ, quả nhiên tìm được một chai mắm tôm.

Đem mắm tôm cùng thìa đưa cho Liêu Liễm, Quế Hoan kéo qua một cái ghế nhỏ, ngồi sang một bên. Nấu cơm vào mùa hè không thể nghi ngờ chính là đang sưởi ấm, cô mở quạt điện, điều chỉnh cho nó dừng một chỗ quay về phía mình.

Liêu Liễm nhìn quạt điện, không nói gì, cầm lấy đũa, khuấy mì sợi trong bát cho nó nát như thịt băm.

Động tác cầm đũa của cậu có chút trúc trắc, mấy ngón tay giống như không quá thành thục, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

Quấy nửa ngày cũng không thấy cậu ăn, quấy một chút, thổi một chút, lại tiếp tục quấy.

Quế Hoan cầm lấy ly tráng men, uống một ngụm nước, cũng không thúc giục cậu, im lặng chờ ở bên cạnh, cầm tờ báo lên đọc.

Tin tức trên trang bìa là một bài báo về vận động viên chạy ma - ra - tông đoạt giải quán quân, chính giữa là một bức ảnh, hai tay vận động viên dang rộng, trên mặt tràn đầy nụ cười kích động.

Đột nhiên Quế Hoan nhớ tới người đàn ông đuổi theo cô trước khi cô chết.

Cũng không biết anh ta gϊếŧ cô như thế nào, là dùng đao đâm sau cổ cô sao?

Tốc độ chạy của người đàn ông làm cho cô nghĩ mãi không ra, làm sao một người có thể chạy nhanh như vậy? Nói một câu không khoa trương chút nào, Quế Hoan cảm thấy anh ta có tiềm năng chạy thế vận hội Olympic.

"Tê."

Nghe thấy âm thanh, Quế Hoan quay đầu nhìn thoáng qua, Liêu Liễm thè nửa lưỡi, lông mày nhíu lại, giống như bị bỏng.

Quế Hoan đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một cái bát nhỏ, đưa cho cậu nói: "Bát này."

Liêu Liễm vươn tay trái tiếp nhận, da thịt tung bay như lòng bàn tay dán vào bát, nhưng dường như cậu không hề cảm giác đau một chút nào.

Liêu Liễm bỏ một chút mì sợi vào trong bát nhỏ, thổi mười mấy hơi, sau đó mới trộn một muỗng mắm tôm, gấp không nhịn được mà nuốt vào bụng, quai hàm căng phồng, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm mì sợi còn dư lại trong bát to.

Tốc độ ăn cơm của Liêu Liễm không chậm, chỉ là thổi mì nguội cần quá nhiều thời gian, Quế Hoan nhìn một hồi, liền đem quạt điện quay về phía cậu, nâng cằm nói: "Dùng cái này thổi."

Liêu Liễm rất vừa ý với bình mắm tôm kia, chỉ chốc lát đã ăn hết hơn nửa bình, cậu liếʍ liếʍ môi, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía Quế Hoan, hỏi: "Có thể ăn hết không?"

"Có thể."

Để lại bình mắm tôm này thì cũng sẽ không dùng, Quế Hoan chỉ ước gì cậu ăn hết.