Chương 14

Mẹ của Vương Tam Bính không tin lời con trai, trực tiếp gõ đầu cậu ta một cái: "Nói hươu nói vượn!"

Vương Tam Bính cực kỳ ấm ức, cậu ta móc móc túi, móc ra một tệ và hai đồng xu.

Mẹ Tam Bính cầm lấy, đưa cho Quế Hoan, tươi cười nói: "Nó nhát gan, cướp ...... Ừm, không được bao nhiêu, chỉ có bấy nhiêu thôi."

Liêu Liễm một mực yên lặng quan sát mọi chuyện, rõ ràng sự thật chính là như Vương Tam Bính nói, vậy mà lại không ai tin lời của cậu ta.

Quế Hoan chỉ nói mấy lời ít ỏi, không rống to, cũng không cậy mạnh, nhẹ nhàng giải quyết xong mọi chuyện.

Liêu Liễm híp híp mắt như có điều suy nghĩ, cố ý nhỏ giọng, nghe dị thường ngoan ngoãn nói: "Còn lại coi như xong."

Vương Tam Bính: ...... Cái gì còn lại? Còn lại chỗ nào?!

Mẹ Tam Bính thấy Liêu Liễm thật đáng thương, dịu dàng nói: "Dì thay Sơn Binh xin lỗi cháu, ngày mai dì bảo Sơn Binh mang đồ ăn ngon cho cháu."

Làm sao Quế Hoan cũng sẽ không nghĩ tới, cô vô tâm cắm liễu, lại làm cho Liêu Liễm thông minh dị thường học được một kỹ năng mà cậu sẽ sử dụng suốt đời: Trước mặt một bộ sau lưng một bộ.

Gọi tắt là: Xem người đặt đĩa đồ ăn.

(*) 看 人下 菜碟 [kàn rén xià cài diér] – Tục ngữ TQ – Có nghĩa là đối xử khác nhau giữa người với người – Quan sát tình hình của khách (như nhân dạng, thái độ và mối quan hệ với chủ nhà,…) để sắp xếp đồ ăn. Phép ẩn dụ xem mọi người đang hành động.

Tiễn mẹ Tam Bính rời đi, Quế Hoan đóng cửa phòng, nhìn Liêu Liễm nói: "Tiền của cậu, thật sự bị cướp?"

Liêu Liễm: "Bị cướp."

Quế Hoan: "Không có sau đó?"

Liêu Liễm dừng một chút nói: "Tôi lại cướp về, bọn họ nhiều người, tôi sợ không giữ được, cho nên đã nuốt."

Quế Hoan: "... Liêu Liễm, cậu có biết trên thế giới này có một thứ, gọi là vi khuẩn hay không."

Liêu Liễm mở to đôi mắt to vô tri, hỏi: "Đó là cái gì?"

Quế Hoan: ...... Sao cậu lên cấp hai được vậy? Loại vấn đề thường thức này, cho dù trường học không dạy, phụ huynh cũng không nói sao?

Quế Hoan kiên nhẫn giải thích: "Là một loại vi sinh vật, cũng là mầm bệnh của rất nhiều bệnh tật, ví dụ như tiền giấy, bên trên đều là vi khuẩn, người ăn vào sẽ sinh bệnh."

Liêu Liễm phản ứng trong chốc lát, nói: "Không có việc gì, tôi sẽ không."

Quế Hoan: Cô thật sự muốn hỏi một chút, rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin?

Nhớ tới Liêu Liễm ăn tiền giấy, Quế Hoan nhịn không được nhíu mày: "Cậu ăn mấy tờ tiền giấy?"

Liêu Liễm: "Một tờ mười tệ, ba tờ một tệ."

Nhớ rất rõ ràng.

"Không ăn tiền xu?"

Liêu Liễm lắc đầu: "Tiêu hết tiền xu rồi."

Cũng may, nếu không tiền xu cứng như vậy, không cẩn thận sẽ cắt đứt ruột.

Quế Hoan buồn bực nói: "Cậu ăn xong không cảm thấy buồn nôn sao?"

Liêu Liễm kỳ quái liếc nhìn cô một cái: "Không phải chỉ là giấy sao?"

Quế Hoan thật sự không biết nên nói rõ với cậu như thế nào, một người bình thường, dưới tình huống bình thường, chắc chắn sẽ không ăn giấy vào bụng.

"Hai ngày nay cậu ăn nhiều đồ thô, khoai lang các loại, không chừng có thể thải ra ...... Nhưng mà đừng có nhặt lại nó."

Tiền giấy có tính chịu axit cao, rất có khả năng sẽ được thải ra, nhưng cô chỉ sợ Liêu Liễm quá mức mãnh liệt, lấy ra thì tiếp tục đi dùng.

Quế Hoan suy nghĩ một chút, vẫn dặn dò: "Tốt nhất là đi khám bác sĩ, cẩn thận bệnh dạ dày."

Hiển nhiên Liêu Liễm không để những lời này ở trong lòng, không bôi thuốc trị thương, lại càng không có khả năng đi khám bác sĩ, toàn bộ dựa vào trị liệu tự nhiên, chính là cái gì cũng không làm.

"Cậu bắt ruồi xong còn chưa rửa tay sao? Đi rửa tay trước đi."

Cổ Liêu Liễm cứng đờ, cau mày, giống như đang suy nghĩ xem nên tranh luận như thế nào.

"Mau đi rửa."

Liêu Liễm lề mề đi vào phòng bếp, nghe thấy tiếng nước chảy vang lên, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Còn sống mười ngày lẻ ba giờ."

…. Cô giúp người nhỏ yếu đòi lại công lý, vậy mà chỉ được một giờ?

Còn không bằng một chén mì sợi sao?

Chẳng lẽ là bởi vì Liêu Liễm ra tay đánh trả, còn lừa được của đối phương hơn mười tệ? Nhưng đây không phải là lỗi của cậu, ở trong mắt Quế Hoan, hoàn toàn có thể xem hơn mười tệ kia như phí tổn thất tinh thần.

Nhưng cô không có biện pháp giảng đạo lý với "Ngày một việc thiện", chỉ có thể từ bỏ.

Đồng hồ vừa qua năm giờ, Liêu Liễm đứng lên, nói với Quế Hoan: "Có lẽ cậu tôi đã về rồi."

Liêu Liễm đứng lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chai mắm tôm dùng để uống nước.

Quế Hoan: "... Cậu thích thì lấy đi."

Quế Hoan mở cửa lớn, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng trước cửa nhà Liêu Liễm, đang lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, thấy Liêu Liễm đi ra từ nhà Quế Hoan thì sửng sốt một chút. Nhất là sau khi chú ý tới vết thương cùng vẻ lộn xộn trên người cậu.

Quế Hoan chào hỏi: "Ngài chính là cậu của Liêu Liễm, hôm nay Liêu Liễm đánh mất chìa khóa, ngồi ở nhà cháu một hồi."

Vẻ ngoài của cậu Liêu Liễm không giống Liêu Liễm, ngũ quan rất thanh tú, thân cao chừng một mét bảy lăm, thoạt nhìn rất lịch sự nhã nhặn.

"Liêu Liễm nhà chúng ta không gây thêm phiền toái cho cháu chứ?"

Quế Hoan nghĩ thầm: Cháu trai anh vừa mới muốn lấy dao chém người, anh biết không?

"Không có, cậu ấy đói bụng, cháu nấu cho cậu ấy một chén mì sợi."

Cậu Liêu Liễm đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần rồi nói: "Cháu ... Bị xe đυ.ng?"

Quế Hoan:...