Chương 4

Bên ngoài ồn ào, Quế Hoan uống một ngụm sữa chua, suy nghĩ một chút, tiếp tục cúi đầu tính sổ.

Không có gì bất ngờ, bên ngoài không có vang lên tiếng xe cảnh sát, nghĩ đến bình thường Vương Tam Bính đắc tội không ít người, nhất thời mọi người cũng không nhớ nổi là cái tên "Trời đánh" nào trả thù anh ta.

Mấy dì đi vào siêu thị nhỏ, bọn họ vừa dùng ánh mắt ám chỉ xe của Vương Tam Bính, vừa mặt mày hớn hở nói về đề tài mới này.

"Hoan à, buổi sáng cháu không nhìn thấy ai đập xe của Vương Tam Bính sao?"

Quế Hoan quét mã vạch, nhìn ra bên ngoài nói: "Buổi sáng cháu bận sắp xếp hàng, tiếng còi báo động đột nhiên vang lên, làm cháu giật nảy mình."

Thấy không hỏi được cái gì ở chỗ Quế Hoan, các dì thanh toán xong, vừa đi ra khỏi siêu thị nhỏ vừa nói: "Lẽ ra khu vực của chúng ta phải sớm lắp camera giám sát, mấy khu vực phía trước đều đã lắp rồi!"

"Cái này không an toàn, hôm nay đập xe cậu ta, nếu ngày mai phóng hỏa đốt nhà cậu ta thì sao? Nhà tôi cùng chung một tòa nhà với cậu ta."

Tiếng nói chuyện của các dì dần dần đi xa, Quế Hoan cầm lấy hồng trà không đường uống một ngụm, tiếp tục tính tiền cho vị khách tiếp theo.

Người có chút ý thức trách nhiệm xã hội, có thể khi gặp phải loại chuyện này sẽ do dự có nên đi báo cảnh sát hay không. Nhưng Quế Hoan sẽ không, bởi vì cô không muốn gây phiền toái.

Bản thân Vương Tam Bính không đi báo cảnh sát, cô càng không có nghĩa vụ đi làm Lôi Phong.

*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.

Đợi đến khi Tiểu Trần làm part time đến thay ca, Quế Hoan cưỡi xe máy nhỏ của mình rời đi.

Trước tiên đến tiệm thức ăn nhanh một chuyến, kiểm tra phòng bếp cùng vệ sinh một chút, nghe trưởng ca báo cáo công tác cùng sổ sách, thuận tiện giải quyết cơm trưa của mình.

Buổi chiều đi cửa hàng kim khí một chuyến, chờ cô trở về siêu thị, Tiểu Trần đang đứng ở cửa tán gẫu việc nhà cùng một đám bác gái. Trời lạnh như vậy, Tiểu Trần ngoắc ngoắc thân mình ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trong lòng ôm một túi sưởi ấm, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, môi đều lạnh tím.

Năm nay Tiểu Trần mới hai mươi, học ở đại học Nông Lâm gần đó, mỗi tuần sẽ làm việc ở đây ba ngày, cậu nhóc làm việc nhanh nhẹn, người cũng thông minh.

Khuyết điểm duy nhất, chính là thích khua môi múa mép với các bác gái.

"Tiểu Trần, đồ ăn chín tới chưa?"

Thấy Quế Hoan trở về, Tiểu Trần vội vàng đứng lên, nhét hạt dưa vào túi, cười ha hả nói: "Đều đến rồi, em đã đặt vào tủ lạnh cùng kệ hàng. Ông chủ Từ hỏi chúng ta có muốn vào chút sủi cảo vị mới hay không, sắp sang năm mới rồi, có lẽ là dễ bán, còn tặng một thùng để ăn thử."

Công việc của siêu thị rất vụn vặt, ngoại trừ lao động chân tay và quét dọn vệ sinh, mỗi ngày còn phải kiểm tra sản phẩm sắp hết hạn, phải đặt tất cả chúng lên hàng đầu, tranh thủ nhanh chóng thanh lý hàng tồn kho.

"Bà chủ, chị nghe nói chưa? Xe của Vương Tam Bính bị người ta đập rồi!"

Quế Hoan không đáp lời, nói: "Em đi sửa sang lại nhà kho, buổi tối sẽ có một lô đồ uống."

"Là sữa đậu phộng và cà phê sao? Buổi chiều đã tới, em lấy ra một ít bỏ vào trong hộp giữ ấm đồ uống, dán xong giá cả rồi."

Quế Hoan: "Ừm, vậy em đi dọn vệ sinh một lần nữa đi."

"Em dọn xong rồi."

Quế Hoan cởϊ áσ khoác, nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì.

Tiểu Trần đi theo, ánh mắt sáng lấp lánh nói: "Chị nói xem có phải không? Lá gan tên này cũng quá lớn, không sợ lên hot search sao."

Quế Hoan chỉ chỉ tủ lạnh, Tiểu Trần ngầm hiểu lấy ra một chai trà không đường, tiếp tục nói: "Sao hôm nay em không đi làm buổi sáng chứ, nói không chừng có thể thấy được."

Quế Hoan mở nắp bình uống một ngụm, nói: "Tiểu Trần, em học chuyên ngành nuôi thủy sản?"

Tiểu Trần dừng một chút, không biết bà chủ đang nghĩ cái gì, nói tiếp: "Đúng vậy."

"Bao gồm cả cá sao?"

Tiểu Trần: "Có, không chỉ có cá, còn có tôm, sò, rất nhiều loại. Bà chủ muốn nuôi cá sao?"

Quế Hoan: "Em cảm thấy loại sinh vật như cá này, ưu điểm lớn nhất là cái gì?"

Tiểu Trần nghĩ nghĩ, nói: "Làm đồ ăn, giá trị dinh dưỡng cao?"

Quế Hoan: "Ừm, là làm đồ ăn, nhưng đối với một sinh vật mà nói, ưu điểm lớn nhất chính là yên tĩnh."

Chỉ há mồm, không nói lời nào, Quế Hoan vô cùng thưởng thức loại đặc tính này.

Tiểu Trần lập tức hiểu ý Quế Hoan, ngậm miệng lại, gật đầu, đi tìm việc để làm.