Ninh Thanh biết mình chỉ là thế thân cho Bạch Nguyệt Quang trong lòng bạn trai, cũng không có phản ứng gì nhiều. Sau đó cô nhận ra rằng cô dường như không thích người đàn ông này lắm, không chút khách …
Ninh Thanh biết mình chỉ là thế thân cho Bạch Nguyệt Quang trong lòng bạn trai, cũng không có phản ứng gì nhiều.
Sau đó cô nhận ra rằng cô dường như không thích người đàn ông này lắm, không chút khách sáo cầm một khoản phí chia tay và trở về thị trấn nhỏ nơi cô lớn lên để mở một cửa hàng hoa.
Cuộc sống trông coi cửa hàng hoa rất yên bình, cho đến khi bên cạnh mở một cửa hàng thú cưng.
Hàng xóm mới chuyển đến thật kỳ lạ.
Ninh Thanh nhìn qua hàng rào trước hai cửa hàng, người đàn ông này không thích nói chuyện với người khác, luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khi ở giữa đám chó mèo đó mới lộ ra vẻ mặt ấm áp.
Hai người không tiếp xúc với nhau nhiều cho đến một ngày, Alaska từ cửa hàng thú cưng chạy đến cửa hàng hoa, làm bể bình hoa, đυ.ng ngã Ninh Thanh.
Tuế Bách: “Xin lỗi, tôi sẽ thay Tiểu Lạp chuộc tội.”
Ninh Thanh: “...” Chuộc tội? Nghiêm trọng như vậy, thật ra chỉ cần bồi thường chút tiền thuốc men là được.
Sau ngày đó, một ngày ba bữa của Ninh Thanh đều do Tuế Bách lo.
Từ những món ăn cung đình sang trọng đến cháo thịt nạc trứng muối, Ninh Thanh cảm thấy không có gì mà người đàn ông trước mắt này không làm được.
Một tháng sau, Ninh Thanh cử động tay phải đã bóc thạch cao, nhìn người đàn ông đứng trong bếp không có mùi khói lửa.
Cô hình như nghiện ăn đồ ăn của anh, không thể rời khỏi thì làm sao bây giờ?
Niên Bách: “Vậy cứ ở đây là được rồi.”
**
Sau khi kết hôn, Ninh Thanh nhìn ông xã mới ra lò, hỏi một câu mà cô vẫn còn quanh quẩn trong lòng đã lâu.
“Tại sao hôm đó Tiểu Lạp đột nhiên chạy đến cửa hàng của em?”
Tuế Bách: “... Có thể bị động kinh.”
Tiểu Lạp: “Đừng úp nồi cho lão tử, rõ ràng là chính ngươi bảo ta đi giẫm hoa chơi.”
Hóa ra tai nạn chỉ trong vài phút có thể bắt nguồn từ một cái nhìn thoáng qua từ rất lâu trước đây.
Ad ơi ad ko dịch nữa ạ