Chương 4: Món quà chưa bao giờ mở ra

Các cặp đôi trong tiệm bánh ngọt đến rồi đi, tay trong tay trong mắt tràn đầy bộ dáng đối phương, ngay cả nhạc nền cũng mở ca khúc tình yêu đang hot, không ai chú ý đến cặp đôi không hợp với bầu không khí chung quanh.

Ninh Thanh nhìn tấm chi phiếu đặt trước mặt, ánh mắt rơi vào con số trên tấm chi phiếu.

100 vạn là con số không ai có thể từ chối.

Sự im lặng của Ninh Thanh trong mắt Lục Kiêu chính là không muốn, anh ta nhìn cô gái trước mặt, ở trên khuôn mặt kia ngẩn ngơ một lúc. Kỳ thật nguyên nhân lúc trước hắn và Ninh Thanh ở cùng một chỗ cũng không phải đều là bởi vì khuôn mặt này.

Lục Kiêu nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc ấy anh ta còn đang đắm chìm trong nỗi buồn vì việc Tiêu Tiêu ra nước ngoài, suốt ngày lái xe lòng vòng. Khi đang chờ đèn giao thông, anh ta nhìn thấy Ninh Thanh đang cầm một bó hoa hướng dương đi ngang qua xe.

Cho đến bây giờ, anh ta còn nhớ rõ lúc ấy Ninh Thanh tràn đầy năng lượng, cũng rực rỡ như hoa hướng dương trong tay cô.

Lúc này điện thoại trên bàn rung lên, Lục Kiêu và Ninh Thanh đồng thời nhìn về phía chiếc điện thoại kia.

Tiêu Tiêu: “Anh yêu, em làm món thịt bò bít tết anh thích nhất, khi nào thì anh tan ca?”

Lục Kiêu có chút xấu hổ đồng thời trong lòng dâng lên một tia chột dạ, anh ta vội vàng lấy điện thoại, giải thích với Ninh Thanh: “Bạn bè của anh gửi nhầm tin nhắn.”

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Ninh Thanh hơi há miệng, có chút ngạc nhiên, xem ra Lục Tiêu đã cùng thanh mai của mình ở bên nhau, tính toán thời gian hẳn là tối hôm qua.

Bầu không khí giữa hai người càng thêm xấu hổ, Ninh Thanh dẫn đầu phá vỡ sự xấu hổ này nói: “Lát nữa anh đến nhà tôi một chuyến đi, có vài thứ muốn đưa cho anh, nếu đã chia tay, những thứ đó nên trả về chủ của nó.”

Ý tứ trong lời này rất rõ ràng, Ninh Thanh đồng ý chia tay với Lục Kiêu.

Lục Kiêu đã chuẩn bị sẵn sàng để bị hỏi lý do chia tay, sau khi nghe Ninh Thanh thẳng thắn đồng ý, trong lòng có chút không thoải mái hỏi: “Em không hỏi vì sao tôi chia tay với em sao”

“Lục Thiến Thiến đã nói cho tôi biết.”

Ninh Thanh cũng không giấu diếm chuyện Lục Thiến Thiến tìm cô, cũng không tiếp tục để ý tới ánh mắt khϊếp sợ của Lục Kiêu, đứng lên đi ra ngoài cửa tiệm: “Đi thôi.”

Cửa hàng bánh ngọt này cách nhà Ninh Thanh không xa, Ninh Thanh từ chối lời mời lái xe chở cô về của Lục Kiêu, chọn đi bộ về, Lục Kiêu không có cách nào đành phải đi theo.

Lúc đi ngang qua phòng khám thú cưng, Ninh Thanh nhìn vào bên trong, con chó nhỏ Alaska đêm qua cũng không biết có tìm được chủ của nó hay không.

Sau khi hai người đến nhà Ninh Thanh, Ninh Thanh không cho Lục Kiêu vào nhà: “Anh chờ ở đây là được rồi.”

Cô chỉ vào khoảng trống bên cạnh cửa, nói xong thì xoay người vào nhà.

Lục Kiêu không có phản ứng lại hành động này của Ninh Thanh mà ngoan ngoãn đứng ở cửa.

Chưa được bao lâu Ninh Thanh đã cầm một thùng giấy đi ra, đưa thùng giấy cho Lục Kiêu nói: “Trong này là đồ anh tặng tôi sau khi tôi ở bên anh, các loại hoa tôi đã đóng thành một cuốn sách hoa khô, cũng có trong đó.”

Lục Kiêu sững người tại chỗ, nhìn đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn trong hộp, anh ta tự hỏi có phải Ninh Thanh đã sớm chuẩn bị những thứ này hay không, nếu không sao cô có thể sắp xếp những thứ này nhanh như vậy, ngay cả hoa cũng xử lý xong.

Ninh Thanh cầm chi phiếu, lắc lắc trên không trung: “Cái này sẽ không trả lại cho anh, đây là thứ tôi đáng được nhận.”

Ngay khi Ninh Thanh định đóng cửa, một đôi tay nắm chặt khung cửa.

Lục Kiêu đỏ mắt, tức giận nói: “Em đã sớm chuẩn bị xong những thứ này?”

Ninh Thanh không hiểu Lục Kiêu lấy đâu ra cơn tức giận lớn như vậy, nếu hai người đã chia tay, cũng không cần phải nói tiếp nữa, cô không để ý tới Lục Kiêu, cầm lấy chiếc ô bên cạnh đánh vào tay Lục Kiêu một cái.

Bởi vì đau nên Lục Kiêu rút tay về, lúc này cửa cũng nhanh chóng đóng lại.

Lục Kiêu vừa nghĩ tới Ninh Thanh đã sớm nghĩ đến chuyện chia tay thì tức giận, hung hăng quăng thùng giấy trong tay ra ngoài.

Thứ bên trong từng cái một lăn ra, rơi lả tả trên đất.

Lục Kiêu vừa định tiếp tục gõ cửa, thoáng thấy chiếc hộp trên mặt đất vẫn còn nhãn hiệu.

Anh ta nhặt chiếc hộp lên, phát hiện cả chiếc hộp vẫn còn được niêm phong, trông hoàn toàn mới tinh mà chưa hề mở ra.

Đây là quà sinh nhật anh ta tặng cho Ninh Thanh một năm trước, là đôi khuyên tai ngọc bích đắt tiền.

Lục Kiêu suy nghĩ, quả thật anh ta chưa từng thấy Ninh Thanh đeo khuyên tai này, trên thực tế, bình thường Ninh Thanh căn bản không đeo những đồ trang sức này, anh ta cũng không chú ý nhiều.

Sau đó Lục Kiêu lại nhìn những thứ khác, tất cả đều mới tinh, ngụ ý rằng chủ sở hữu trước đó chưa bao giờ chạm vào chúng.

Lục Kiêu bất động ngồi xổm trên mặt đất, cũng không biết đang nghĩ viết cái gì, trong đầu anh ta hiện lên quá khứ mấy năm nay cùng Ninh Thanh, anh ta từng khẳng định Ninh Thanh vô cùng thích anh ta, nhưng bây giờ anh ta không chắc chắn, những năm qua, Ninh Thanh có thật sự thích anh ta không?

Ninh Thanh chưa từng dùng tiền anh ta cho, ngay cả đồ anh ta tặng cũng chưa từng mở ra, đây là chuyện mà bạn gái bình thường sẽ làm sao?

(Hết chương này)