Chương 15: Đến cửa khıêυ khí©h

Đôi khi ngay cả khi bạn không gây rắc rối thì những rắc rối bất cẩn đó vẫn sẽ tìm đến trước cửa nhà bạn.

Ninh Thanh nhìn Tiêu Tiêu ngồi ở trước mặt mình khóc đến hoa lê đái vũ và vẻ mặt vênh váo hung hăng Lục Thiên Thiên nói không nên lời.

“Ninh Thanh, cô giấu anh trai tôi ở đâu?”

Lục Thiến Thiến vốn dĩ đã chán ghét Ninh Thanh, đặc biệt là khi cô ta và Tiêu Tiêu đến thị trấn Thanh Khê nhìn thấy Ninh Thanh ở một thị trấn nhỏ còn thoải mái như vậy, trong tiềm thức cô ta cho rằng cuộc sống tốt đẹp của Ninh Thanh hoàn toàn là nhờ anh trai cô ta, nhất định là Ninh Thanh đã giam giữ Lục Kiêu ở trên trấn không cho anh ta về nhà.

Cho nên lúc nhìn thấy Ninh Thanh, cô ta vẫn như cũ không thay đổi tính tình, cũng không có nói một câu tử tế với Ninh Thanh.

Tiêu Tiêu ở một bên không nói gì, trong khoảng thời gian này cô ta vẫn đang điều tra xem chuyện xảy ra trong khoảng thời gian mà cô ta ra nước ngoài.

Rất nhanh chóng, cô ta đã biết lý do tại sao Lục Kiêu lại rời đi.

Một năm trước, cô ta từng hẹn hò với một người đàn ông ngoại quốc, tên là Bruce ở nước ngoài, hai người chưa đầy ba tháng đã chia tay, Bruce là một kẻ điên, sau khi biết được mình trở về nước và cùng Lục Kiêu ở bên nhau, anh ta đã đuổi theo cô về nước, kể toàn bộ chuyện của mình ở nước ngoài cho Lục Kiêu.

Tiêu Tiêu cho rằng cô ta không làm điều gì quá đáng trong thời gian ở nước ngoài.

Nhưng có một điều mà cô ta luôn muốn giấu Lục Tiêu, đó là cô đã có một đứa con với một trong những người bạn trai của mình trong suốt ba năm cô sống ở nước ngoài. Dù cuối cùng đứa trẻ đã ra đi nhưng nó luôn là một con dao treo trên cổ Tiêu Tiêu.

Chuyện này ai cũng biết, nhưng không thể để Lục Kiêu biết.

Từ trước đến nay, cô ta luôn giả vờ yếu đuối, ngây thơ và tốt bụng trước cửa nhà Lục Kiêu, vì không phải là tình cảm của Lục Kiêu.

Mặc dù mấy năm gần đây nhà họ Tiêu vẫn rất hào nhoáng, nhưng trên thực tế, bên trong lỗ lã nghiêm trọng, chỉ có rót vào Tiêu thị một khoản tiền lớn mới có thể giải quyết vấn đề của Tiêu thị, còn nhà họ Lục là cọng rơm cứu mạng có thể trợ giúp Tiêu thị.

Chỉ cần mình gả cho Lục Kiêu, vấn đề gì cũng có thể giải quyết được. Mấy năm nay tình cảm của Lục Kiêu đối với mình cô ta đều biết, cũng chính vì hiểu rõ nên cô ta mới có tự tin mà về nước, trực tiếp kéo Lục Kiêu từ bên người Ninh Thanh trở về.

Cô ta không thể rời khỏi Lục Kiêu cho nên lần này cô ta đến trấn Thanh Khê nhất định phải đưa Lục Kiêu trở về. Chỉ đưa anh ta về thôi là chưa đủ, cô ta phải khiến Lục Kiêu tin tưởng mình một lần nữa, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

Tiêu Tiêu nhìn về phía Ninh Thanh, cô ta nhìn Ninh Thanh, khi ánh mắt rơi vào tay phải Ninh Thanh, trong mắt hiện lên một tia hắc ám, sau đó giả vờ vô tình nói: “Cô Ninh bị thương ở tay phải, sống một mình cũng không tiện, có cần tôi hộ trợ gọi người đến giúp đỡ không?”

Ninh Thanh cảm thấy Tiêu Tiêu nói lời này không có ý tốt, cô có thể nhìn ra được, Tiêu Tiêu đang nói bóng gió, muốn moi ra từ miệng mình trong khoảng thời gian này có phải Lục Kiêu vẫn luôn ở bên cạnh mình hay không.

Nghĩ tới đây, Ninh Thanh không khỏi băn khoăn, cô giống như dễ dàng ăn cỏ quay đầu như vậy sao? Hơn nữa Lục Kiêu, anh ta cũng không phải làm bằng vàng, bị xem như thế thân cô làm sao còn có tình cảm với anh ta.

“Hai người muốn mua hoa thì tôi rất vui lòng tiếp đãi khách. Nhưng nếu hai người cứ đến sỉ nhục tôi thì tôi không nhịn đâu.”

Ninh Thanh bị thương ở tay không phải ở miệng, vì thế trực tiếp đáp lại hai người, cô nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ ăn trưa, nếu không đuổi hai người này đi cô sợ mình tức giận đến ăn không ngon.

Lục Thiến Thiến luôn không đối phó với Ninh Thanh, sau khi nghe được những lời của Ninh Thanh không nhịn được đứng dậy mắng: “Cô cho rằng chúng tôi vui vẻ đến tìm cô, nếu không phải cô một mực quấn lấy anh trai tôi, loại nông thôn nghèo hẻo lánh này cầu xin tôi, tôi cũng không đến.”

Âm thanh của Lục Thiến Thiến rất lớn,Tuế Bách vừa từ cửa hàng thú cưng đi ra đã nghe được tiếng hét của cô ta, trong lòng căng thẳng, tăng nhanh bước chân.

Ninh Thanh không phải bao chịu khí, cô có tính khí của mình, dung Lục Thiến Thiến một lần không có nghĩa là còn có hai lần, ba lần. Cô lạnh lùng chỉ thẳng vào cửa: “Ra ngoài.”

Lục Thiến Thiến chưa bao giờ để Ninh Thanh vào mắt, khi nhìn thấy Ninh Thanh muốn đuổi bọn họ đi, cô ta tức giận, đang muốn đưa tay đánh Ninh Thanh, lại phát hiện tay mình không thể cử động được.

Ninh Thanh nhìn Tuế Bách đang cầm tay Lục Thiến Thiến, biết đối phương hẳn là nghe được động tĩnh mới chạy tới.

Sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ khiến Lục Thiến Thiến mất đà, Tuế Bách rất cao lớn, người lại cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng rất đáng sợ.

“Không sao chứ?”

Anh nhìn Ninh Thanh, nhìn cô từ trên xuống dưới, xem cô có bị thương hay không.

“Anh là ai?”

Lục Thiến Thiến bị nắm lấy tay thì không vui, sau khi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ quan tâm Ninh Thanh như vậy, trong mắt cô ta hiện lên vẻ nghi hoặc.

Ninh Thanh không muốn dây dưa với hai người nữa, dùng tay trái xoa xoa thái dương đau nhức, nói thẳng: “Cút đi.”

Lục Thiến Thiến còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Tuế Bách đứng bên cạnh Ninh Thanh, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp làm cho cô ta không nói nên lời.

Tiêu Tiêu cũng ý thức được Tuế Bách không phải là người dễ chọc, nên đã kéo tay áo Lục Thiến Thiến nhỏ giọng nói: “Được rồi Thiến Thiến, tìm anh của em quan trọng hơn.”

Ninh Thanh nhìn Tiêu Tiêu bây giờ mới đứng ra có chút bật cười, chuyện xấu thì để Lục Thiến Thiến làm, còn cô ta thì trốn ở phía sau làm người tốt.

Hình ảnh Tiêu Tiêu trong mắt Ninh Thanh lại đổi mới, cô không khỏi nghĩ đến mắt Lục Kiêu bị mù mới cho rằng mình giống Tiêu Tiêu.

“Cô Ninh, chúng ta lập tức rời đi, nhưng van cầu cô nói cho tôi biết anh Lục Kiêu đang ở đâu. Bây giờ cô đã biết anh Lục Tiêu ở bên cô vì anh ấy coi cô như tôi, cô nên học cách buông tay.”

Tiêu Tiêu lặng lẽ nhìn Tuế Bách, nói với Ninh Thanh.

Ninh Thanh thấy được động tác nhỏ của Tiêu Tiêu, rất nhanh phản ứng lại ý nghĩa của câu nói này của cô ta.

Hay lắm, đây là trực tiếp châm ngòi ly gián?

Tiêu Tiêu đúng là muốn châm ngòi mối quan hệ giữa Ninh Thanh và Tuế Bách, cô ta vô thức coi Tuế Bách là người theo đuổi hiện tại của Ninh Thanh, cố ý nói rằng Ninh Thanh hết hy vọng với Lục Kiêu, vẫn tiếp tục dây dưa với Lục Kiêu.

Nếu Tuế Bách thực sự là người theo đuổi Ninh Thanh thậm chí là bạn trai, nghe được những lời này sẽ cảm thấy chán ghét Ninh Thanh, thậm chí từ bỏ Ninh Thanh. Cứ như vậy, Ninh Thanh chỉ có một mình, tiếp tục bị Lục Thiến Thiến ức hϊếp mà không có người giúp đỡ.

Ninh Thanh tức giận đến bật cười, cô thu lại vẻ thờ ơ trên mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu: “Cô đây là coi tôi là bột mì sao?”

Cứ tưởng cô để mặc cho người ta nhào bóp chứ.

Nếu không ngừng nói chuyện tử tế với bọn họ, cũng chỉ có thể động thủ.

Nhưng cô còn chưa kịp ra tay thì Tuế Bách đã đứng ở trước mặt cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Thiến Thiến và Tiêu Tiêu: “Các người không ra ngoài thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”

Đối mặt với Tuế Bách cao lớn, Lục Thiến Thiến và Tiêu Tiêu không còn nóng nảy, cũng không có gan tiếp tục ở chỗ này, chỉ có thể xoay người rời đi.

Ninh Thanh không biết bọn họ đi đâu, cũng không muốn biết, cô nhìn vẻ mặt uy hϊếp của Tuế Bách, vỗ vào vai anh, “Cảm ơn, đại ca trâu bò!”

Bị Ninh Thanh vỗ một cái, Tuế Bách lập tức phá công, bất đắc dĩ cười.

Ninh Thanh ném Lục Thiến Thiến và Tiêu Tiêu ra sau đầu, xoa xoa bụng: “Trưa nay ăn gì? Tôi gọi món được không?”

Trong khoảng thời gian này, cô đã sớm quen với việc Tuế Bách nấu cho ăn, ban đầu cô có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô bắt đầu trực tiếp gọi đồ ăn.

Thấy Tuế Bách gật đầu, cô liền nói thẳng: “Tôi muốn ăn món tôm hầm mà anh đã làm lần trước!”