Chương 17: Kẻ đáng ghét cuối cùng cũng đi rồi

"Ăn cơm thôi."

Ninh Thanh há miệng định giải thích một chút, nhưng Tuế Bách dường như không quan tâm, anh nhẹ giọng nói rồi đi lên lầu.

Mình hình như không cần nói nhiều?

Ninh Thanh thở phào nhẹ nhõm, theo Tuế Bách lên lầu.

Nếu nói chuyện xảy ra lúc nãy không ảnh hưởng gì là giả, bữa cơm này Ninh Thanh ăn tẻ nhạt vô vị, dù biết thức ăn trước mặt rất ngon nhưng cô vẫn cảm thấy buồn nôn vì đám người Lục Kiêu xuất hiện trước đó.

Đám người này tiếp tục ở lại Trấn Thanh Khê đã hoàn toàn ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống của cô.

Tuế Bách nhìn Ninh Thanh lơ đễnh cau mày, nhưng anh không nói nhiều, sau khi kết thúc bữa ăn, anh nói: "Tối nay muốn ăn gì?"

Ninh Thanh lắc đầu: "Không muốn ăn, không có khẩu vị."

Vừa dứt lời, Ninh Thanh nhận ra lời nói của mình rất dễ gây hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Tôi không có ý nói đồ ăn anh nấu không ngon đâu, tay nghề anh rất tốt, là do vấn đề của tôi."

Tuế Bách khẽ ừ một tiếng, thuần thục dọn dẹp đồ đạc trên bàn.

Bầu không khí trong phòng khách có chút quá ảm đạm, Ninh Thanh tưởng Tuế Bách không tin lời mình nói, tay trái không nhịn được cào tóc, muốn giải thích thêm nhưng không biết mở lời như thế nào.

Cho đến khi Tuế Bách rời khỏi cửa hàng hoa, hai người không nói thêm lời nào, Ninh Thanh nhận ra Tuế Bách có chút tức giận, nhưng cô không hỏi.

Tuế Bách trở về cửa hàng thú cưng, trực tiếp phớt lờ Tiểu Lạp đang ngậm quả bóng chạy đến tìm anh chơi, anh đi vào văn phòng trong cửa hàng rồi khóa cửa lại.

Tiểu Lạp cào cấu cánh cửa, phát hiện không mở được nên chỉ có thể nằm ngoài cửa rêи ɾỉ, dường như đang nghi ngờ tại sao hôm nay người xúc phân không chơi với mình.

Lúc này, Tuế Bách ngồi trước máy tính, gõ một cái tên vào thanh tìm kiếm rồi lướt qua thông tin có thể tìm kiếm được trên đó.

"Lục thị?"

Nghe quen tai.

Nghĩ đến có người dường như đã từng nhắc đến bên tai mình, Tuế Bách lập tức lấy điện thoại ra tìm số liên lạc của người đó.

Lúc Bạch Dung Phàm nhận được điện thoại Bạch Dung Phàm đang xử lý một đống tài liệu trong văn phòng, nhìn thấy tên người gọi đến, anh ấy có chút hiếm lạ hơi nhíu mày.

"Yo, đây là người bận rộn nào nghĩ đến muốn gọi điện cho tôi vậy?"

"Chúng ta có quan hệ gì với Lục thị?"

Tuế Bách đi thẳng vào vấn đề, anh đã sớm quen với sự vô lại của Bạch Dung Phàm, trực tiếp phớt lờ lời anh ấy.

Bạch Dung Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ, khuôn mặt poker này thậm chí có một ngày sẽ quan tâm đến chuyện công ty.

Đã hỏi thì Bạch Dung Phàm chắc chắn phải trả lời, nhưng anh ấy vẫn có chút tò mò, tại sao Tuế Bách lại đột nhiên nhớ đến Lục thị: "Gần đây Lục thị và chúng ta được coi là đối thủ cạnh tranh, sao vậy? Có người của Lục thị làm phiền cậu?"

Tuế Bách chỉ nghe Bạch Dung Phàm nói phần trước, đã là đối thủ cạnh tranh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

"Tìm việc cho Lục Kiêu của Lục thị làm, đừng để anh ta rảnh rỗi."

Bạch Dung Phàm vô thức biết rằng người chọc giận Tuế Bách lần này là Lục Kiêu, thiếu gia của Lục thị, tình cờ anh ấy có một dự án đang cạnh tranh trong đoàn đội của Lục Kiêu, chuyện này dễ làm.

Bạch Dung Phàm lập tức đồng ý, nhưng anh ấy không làm việc không công, anh ấy có điều kiện.

"Người anh em yên tâm, tôi sẽ lo liệu việc này, nhưng cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện. Quay về công ty, đừng đi lang thang bên ngoài nữa."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rất nhanh tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc vang lên.

Sự từ chối không lời.

Bạch Dung Phàm tức đến đau răng, Tuế Bách này đúng là, không một lần nào anh ấy thuyết phục anh về công ty là thành công. Công ty cũng không phải là quái vật hung dữ, có gì đáng sợ đến mức không dám bước vào, suốt ngày chỉ biết trong coi cửa hàng thú cưng.

Nghe nói cửa hàng thú cưng còn chuyển đi nơi khác, hôm nào anh ấy phải đến xem xem.

Bên này Bạch Dung Phàm ra lệnh cho người của mình thừa dịp lúc người của Lục thị không chú ý nhanh chóng giành được dự án, bên kia Lục Kiêu ở Trấn Thanh Khê nhận được điện thoại từ đoàn đội của mình.

"Tiểu Lục tổng, dự án hợp tác với Cảnh Thượng bị công ty Bách Tuế cướp mất rồi."

Lục Kiêu hơi sững người, dự án này không phải lúc nào cũng đang tiến triển ổn định sao? Mặc dù có đối thủ cạnh tranh là Bách Tuế, nhưng hai bên từ trước đến nay đều mặc định cạnh tranh hòa bình, sao đột nhiên bị cướp mất.

Phải nói Lục Kiêu trong thương trường vẫn là một người mới, cũng luôn được nhà họ Lục bảo vệ rất tốt, cạnh tranh thương mại nào có chuyện hòa bình.

Bởi vì hạng mục bị lấy đi trước, trong đoàn đội của Lục Kiêu nhanh chóng xuất hiện náo loạn, anh ta phải quay về xử lý tốt những việc tiếp theo.

Trước khi rời đi, Lục Kiêu lại đến tiệm hoa, lần này bên cạnh Ninh Thanh chỉ có một mình cô, xung quanh cũng không có con chó đáng ghét nào.

"Anh sắp đi rồi."

Lục Kiêu đứng trước mặt Ninh Thanh nói.

Ninh Thanh vốn dĩ đang cau có, nhưng sau khi nghe tin này, khuôn mặt cô lập tức chuyển từ âm sang dương, vui vẻ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hiếm khi cô ôn tồn nói với Lục Kiêu: "Chúc anh thượng lộ bình an."

Lục Kiêu nhìn khuôn mặt Ninh Thanh, trong mắt mang theo sự phức tạp, nhưng anh ta không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Vừa đi được vài bước, anh ta nghe thấy tiếng Ninh Thanh gọi.

Lục Kiêu tưởng rằng Ninh Thanh cuối cùng cũng không nỡ xa mình, anh ta chưa kịp mỉm cười quay đầu lại thì đã nghe Ninh Thanh nói: "Đúng rồi, nhớ dắt theo bạn gái và em gái của anh, đừng để họ đến làm phiền tôi."

Lời nói này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Lục Kiêu, giọng điệu khinh thường trong lời nói của Ninh Thanh cũng khiến anh ta nổi giận, hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại, bước nhanh rời đi.

Ninh Thanh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm sau khi những người đáng ghét đã rời đi. Không khí ở thị trấn Thanh Khê cũng trở lại sự trong lành như trước đây.

"Tuế Bách! Tối nay tôi muốn ăn cánh gà coca và mì trộn dầu hành!"

Ninh Thanh chạy vội đến cửa hàng thú cưng, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt không thể phai đi. Bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể biết rằng tâm trạng của cô lúc này vô cùng tốt.

Tuế Bách vừa bước ra khỏi văn phòng đã đυ.ng ngay Ninh Thanh đang cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ. Anh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Hả? Tuế Bách không tức giận?

Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt Tuế Bách vẫn không thay đổi, nhưng Ninh Thanh lại cảm thấy tâm trạng của anh khác với sau khi ăn trưa. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh cũng gặp chuyện vui như mình?

Vưu Tha đang tỉa móng cho mèo cưng, khi nhìn thấy hai người đứng ở cửa văn phòng, anh ta nghiêng đầu, cảm thấy giữa hai người họ có gì đó kỳ lạ.

Cuộc sống không ai quấy rầy rất là thư thái, Ninh Thanh hưởng thụ nằm ở trên ghế nằm trong sân vuốt ve đầu chó.

Lúc này, tiếng chuông cửa trong cửa hàng vang lên, Ninh Thanh lập tức đứng dậy ra đón khách.

Vị khách bước vào cửa hàng khoác trên mình chiếc áo len cao cổ màu nâu, quần tây trắng và đi một đôi giày cao gót màu da bò, toát lên phong cách thành phần tri thức đô thị. Tuy nhiên, Ninh Thanh luôn cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc.

"Ninh Thanh?"

"Trương Nhã?"

Cả hai nhìn nhau một lúc, sau đó đồng thanh gọi tên nhau.

"Thật là cậu! Sao cậu lại về đây? Về lúc nào, sao không báo cho tớ một tiếng?"

Trương Nhã là bạn cùng bàn với Ninh Thanh suốt 3 năm cấp 2. Khi ấy, hai người vô cùng thân thiết, nhưng sau này vì con đường phát triển của mỗi người khác nhau, họ dần dần xa cách. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, hai người ít liên lạc, sau đó hoàn toàn mất liên lạc.

Bỗng dưng gặp lại bạn cũ, cả hai đều bất ngờ và không kịp phản ứng. Họ đứng đó, ngỡ ngàng, không biết nói gì. Cuối cùng, vẫn là Ninh Thanh nhớ ra mình là chủ cửa hàng hoa, chủ động lên tiếng: "Mua hoa à? Cứ thoải mái chọn nhé, chọn xong tớ tặng cậu."