Chương 6: Bạch Liên tức giận

Nửa giờ sau, ở quán cà phê đối diện công ty, mặt Ninh Thanh không biểu cảm nhìn hai người ngồi đối diện mình.

Cô chỉ nhìn Lục Kiêu một cái, sau đó thì phớt lờ hoàn toàn, trực tiếp hỏi Tiêu Tiêu: “Tại sao lại để công ty sa thải tôi?”

Động tác cầm muỗng cà phê của Tiêu Tiêu dừng lại, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Cô Ninh những lời này có ý gì? Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô Ninh đây, làm sao cô có thể trực tiếp vu khống người khác chứ?”

Nói xong cô ta nhích lại gần Lục Kiêu, hai mắt ra vẻ bị oan ức.

Lục Kiêu nhìn thấy biểu tình oan ức của bạn gái mình, cau mày không đồng ý nhìn Ninh Thanh, theo bản năng muốn oán hận nhưng sau khi tiếp xúc với đôi mắt của Ninh Thanh thì lời trách cứ gì cũng không nói ra được.

Tiêu Tiêu đương nhiên không bỏ qua hành động này của Lục Kiêu, tay bên cạnh nắm chặt vạt áo.

Ninh Thanh thấy rõ nét mặt và động tác của Tiêu Tiêu, xác nhận mình bị đuổi việc quả thật có liên quan đến Tiêu Tiêu, hơn nữa còn ý thức được nguyên nhân đối phương làm như vậy hẳn là bởi vì Lục Kiêu.

Cô có chút bất đắc dĩ, cô cũng đã chia tay với Lục Kiêu rồi, sau này sẽ rời khỏi cuộc sống của hai người này, rốt cuộc là xem cô khó chịu đến mức nào mới có thể làm ra loại chuyện không có đầu óc này.

“Cô Tiêu, tôi và Lục Kiêu đã chia tay, cô cũng không cần phải để tâm đến tôi.”

“Cô cho rằng tôi sẽ rất tồi tệ nếu mất công việc này? Không, tôi có tay có chân không sợ không thể tìm được công việc khác.”

“Cô cho rằng tôi sẽ giống như một người đàn bà chanh chua lặng lẽ tìm đến cô sau đó hung hăng đánh cô, để cho Lục Kiêu càng thêm chán ghét tôi và đau lòng cô nhiều hơn? Trước không đề cập tới bản thân tôi cũng không phải là tính cách như vậy, tôi đối với anh ta hoàn toàn không có tình cảm mãnh liệt, xin cô không nên tự mình đa tình.”

“Hành vi của cô hoàn toàn khác với đại tiểu thư có giáo dục như trong miệng của Lục Thiến Thiến, không có phẩm chất lại càng không có đầu óc.”

Đầu óc Ninh Thanh nhanh chóng xoay chuyển, cô hiếm khi tức giận, nghĩ đến cuốn sách về những kẻ đáng ghét mà cô từng đọc trước đây, một chuỗi đối thoại không ngừng nghỉ.

“Tiêu tiểu thư, Lục tiên sinh, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải là thế giới tiểu thuyết mà người ta muốn làm gì thì làm, sống trong lành hơn chẳng phải tốt hơn sao?”

Nói xong cô ôm lấy thùng giấy bên cạnh đứng lên, chỉ để lại cho hai người một bóng lưng hiên ngang.

Tiêu Tiêu rất tức giận, vừa tức giận vừa hoảng loạn, cô ta rưng rưng nước mắt nhìn Lục Kiêu: “Em không có, em thật sự không có làm chuyện gì để người ta sa thải cô ấy.”

Tiêu Tiêu biết rất rõ hình tượng của mình trong lòng của Lục Kiêu không thể phá vỡ, vừa rồi Ninh Thanh trực tiếp nói chuyện này trước mặt Lục Kiêu khó tránh khỏi anh ta sẽ không hoài nghi mình.

Lục Kiêu nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi của Ninh Thanh, nhớ lại lời nói không chút lưu tình vừa rồi của cô, không biết tại sao đáy lòng thoáng qua một tia cô đơn, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Ninh Thanh anh ta mới thu hồi tầm mắt.

Trong mắt anh ta, Tiêu Tiêu khóc như lê hoa đái vũ, anh ta ôm Tiêu Tiêu nhẹ giọng an ủi, nhưng chỉ có anh ta mới biết trong lòng mình đang nghĩ gì.

“Gâu gâu!”

Một tiếng chó sủa vang lên từ phía sau chỗ ngồi của hai người, Tiêu Tiêu sợ chó, vừa oán giận quán cà phê này cho chó vào, vừa dựa vào Lục Kiêu càng ngày càng chặt.

Biết Ninh Thanh thất nghiệp, Khả Lạc vội vàng chạy đến nhà cô hỏi thăm.

Ninh Thanh ở trong bếp nấu mì ăn liền, khói nóng bao phủ khuôn mặt cô: “Tớ muốn nghỉ ngơi một thời gian, về phần công việc xem duyên phận đi, Lục Kiêu trả phí chia tay đủ cho nửa đời sau của tớ rồi.”

Khả Lạc tán thành bất cứ quyết định nào của Ninh Thanh, thậm chí đề nghị dùng kỳ nghỉ đông trước thời hạn để ở bên Ninh Thanh.

Ninh Thanh trực tiếp từ chối, trong lòng cô đã có nơi muốn đi.

(Hết chương này)