Chương 8: Muốn mở một cửa hàng hoa

“Niếp Niếp à, mẹ có một học sinh gọi là Niên An An lát nữa đến nhà làm bài, con giúp mẹ chăm sóc một chút, dì hai con có việc cần mẹ đi một chuyến.”

Mẹ Ninh gõ cửa Ninh Thanh dặn dò, sau đó xách túi xách cùng ba Ninh đi ra ngoài.

Ninh Thanh còn đang nằm trên giường, sau khi nghe được lời của mẹ Ninh lập tức đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo xong thì chuông cửa vang lên.

“Em chính là Tuế An An?”

Ninh Thanh nhìn nam sinh đẹp trai đứng ở cửa, mặc đồng phục học sinh thập phần lanh lợi hỏi.

Tuế An An chưa từng gặp Ninh Thanh, lần đầu tiên nhìn thấy người mở cửa mà mình không biết thì lui về phía sau, sau đó lại nhớ tới con gái nhà giáo viên mà cô nghe nói mấy ngày trước đã trở về, lập tức ý thức được cô gái trước mắt này chính là chị của mình, lập tức gật đầu chào hỏi.

Ninh Thanh đón người vào, hỏi Tuế An An về đề bài và nhiệm vụ ngày hôm nay, sau đó ngồi cùng cậu trong thư phòng.

Ánh nắng buổi chiều vào giữa hè rất gay gắt xuyên qua cửa sổ, lấp lánh chiếu lên khuôn mặt của Ninh Thanh.

Rất tốt để phơi nắng.

Ninh Thanh dùng tay che nắng, nhưng một đôi tay căn bản không ngăn được ánh mặt trời kia, cô nhìn Tuế An An viết thoăn thoắt mà không hề bị ảnh hưởng chút nào cô rón rén đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ lên.

“Chị, đề bài này có một chỗ em không hiểu, có thể hỏi chị được không?”

Tuế An An cầm sách bài tập nhìn về phía Ninh Thanh.

Giọng nói của cậu rất nhỏ, Ninh Thanh đang tập trung vào cuốn sách trong tay căn bản không nghe thấy cậu nói gì.

Tuế An An xấu hổ, nhìn Ninh Thanh lại nói: “Chị, em muốn hỏi chị một vấn đề.”

Ninh Thanh vẫn không nghe thấy, cho đến khi cô mãi đến khi lật sang trang khác, khóe mắt nhìn thấy Tuế An An đang đứng lên, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Gương mặt Tuế An An đỏ bừng lên, có chút luống cuống tay chân, sững sờ vài giây sau đó đưa tập bài trong tay ra: “Chị, em có thể hỏi chị một câu được không?”

Ninh Thanh nhìn dáng vẻ của Tuế An An có chút cảm thán, nam sinh bây giờ dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?

Cô gật đầu cũng đứng lên nhận lấy quyển bài tập của Tuế An An: “Đương nhiên có thể, đề nào?”

Tuế An An nhìn Ninh Thanh đang giảng bài cho mình, trong mắt cậu hoảng hốt một lúc, không khỏi nghĩ, cô thật dịu dàng. Sau đó cậu nhanh chóng nghĩ đến anh trai sắp về nhà của mình, bĩu môi.

Anh trai cậu nhìn cũng trạc tuổi cô, sao người lại khác nhau đến vậy?

Anh trai cậu chỉ biết bắt nạt cậu.

Ninh Thanh nhìn thoáng qua Tuế An An không khỏi khen ngợi nói: “Không tệ, rất thông minh.”

Đây không phải là lần đầu tiên Tuế An An được khen ngợi, nhưng nghe Ninh Thanh khen ngợi, cậu không nhịn được ngượng ngùng.

Lúc mẹ Ninh trở về, An An đã rời đi, bà hỏi: “Ở chung với An An thế nào?”

Ninh Thanh cầm điều khiển từ xa chuyển sang TV, nghe được câu hỏi của mẹ Ninh suy nghĩ một chút nói: “Rất thông minh, cũng rất ngoan.”

Chỉ là có chút quá nhút nhát, Ninh Thanh trong lòng lẩm bẩm. Sau đó cô nhớ tới những thứ mình đã chuẩn bị xong, chạy về phòng lặng lẽ cầm một túi văn kiện đi tới trước mặt ba mẹ.

“Ba, mẹ, chúng ta sống trong căn nhà này cũng đã nhiều năm rồi, ba có nghĩ đến việc đổi nhà không?”

Ba Ninh và mẹ Ninh nhìn nhau, tuy rằng có chút không hiểu vì sao Ninh Thanh đột nhiên nhắc tới chuyện đổi nhà, nhưng họ cũng không suy nghĩ nhiều mà nghiêm túc suy nghĩ.

“Vẫn nên tiếp tục sống ở đây, nhiều năm như vậy đã sớm có tình cảm, hơn nữa nơi này cũng gần đơn vị làm việc.”

Ninh Thanh sửng sốt một chút, tay nắm chặt túi tài liệu: “Thật sự không đổi?”

Ba Ninh lớn tiếng xua tay: “Không đổi!”

Ninh Thanh dí dỏm nháy mắt lấy túi tài liệu giấu ở sau lưng ra: “Nếu đã như vậy, cái sân nhỏ trong thị trấn này mua cũng vô ích, ai, xem ra phải cho thuê rồi, con còn tưởng rằng ba mẹ sẽ thích.”

Ba Ninh và mẹ Ninh nhìn túi trong tay Ninh Thanh ngây người, nhìn giấy chứng nhận bất động sản Ninh Thanh lấy ra từ bên trong càng kinh hãi há to miệng: “Cái sân nhỏ gì, con mua cái sân nhỏ?”

Ba Ninh và mẹ Ninh từ lúc còn trẻ đã muốn có một ngôi nhà có sân, nhưng bởi vì tiền lương của hai người quá ít ỏi nên họ sống nhiều năm như vậy vẫn không thực hiện được nguyện vọng này, hiện tại đột nhiên nghe Ninh Thanh nói cô đã mua một ngôi nhà có sân cũng không thể tin vào tai mình.

“Niếp Niếp à, con nói thật với ba mẹ đi, số tiền này ở đâu ra?”

Mẹ Ninh lo lắng kéo tay Ninh Thanh, con gái mình chỉ là một nhân viên nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền mua một ngôi nhà có sân như vậy!

Ninh Thanh vừa nghe mẹ Ninh nói thì biết đối phương hiểu lầm, lúc trước cô không giấu người nhà về chuyện cô và Lục Kiêu quen nhau, bây giờ chỉ có thể nói với ba mẹ chuyện hai người đã chia tay và chuyện cô bị đuổi việc.

Nhưng cô đã giấu chuyện Lục Kiêu coi cô là người thế thân.

Ba Ninh nghe thấy Lục Kiêu đưa ra 10 triệu làm phí chia tay, không ngừng nói ngoan ngoãn.

Mẹ Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Nhà Tiểu Lục giàu có như vậy cùng chúng ta chênh lệch quá lớn, hiện tại chia cũng tốt.”

Mẹ Ninh đặt giấy chứng nhận bất động sản vào tay Ninh Thanh: “Căn nhà này con tự giữ lại, coi như làm của hồi môn.”

Ninh Thanh sửng sốt một chút, của hồi môn? Kết hôn? Cô kết hôn? Với ai?

“Đúng rồi, ba mẹ, con muốn mở một cửa hàng hoa trong thị trấn, hai người tìm giúp con một chỗ đi.”

Ninh Thanh nhanh chóng đổi đề tài, cô nhìn hai vợ chồng thảo luận sôi nổi trên điện thoại di động, thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại cô độc thân, tiếp tục trò chuyện cô sợ mình sẽ được sắp xếp xem mắt.

“Thiếu gia, lần trước cậu bảo tôi gửi những thứ gì đó đi đã bị trả lại, nói là không có người ký nhận.”

Lục Kiêu đang đi dạo phố với Tiêu Tiêu thì nhận được điện thoại của mẹ Tống, sau khi nghe không ai nhận thì cho rằng Ninh Thanh bởi vì giận mình mới không chịu nhận mấy thứ này.

Anh ta nhìn Tiêu Tiêu bên cạnh, lạnh lùng nói: “Đặt mọi thứ trong tầng hầm, không cần phải quan tâm đến nó.”

Tiêu Tiêu nghe được động tĩnh của Lục Kiêu, quay đầu nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”

Lục Kiêu cúp điện thoại lắc đầu, không hiểu sao anh ta nói chuyện này cho Tiêu Tiêu biết: “Có đối tác đưa một ít đồ đến, anh bảo mẹ Tống để dưới tầng hầm.”

Trong mắt Tiêu Tiêu lóe lên một tia bất mãn: “Những người đó luôn muốn đi đường tắt.”

Lục Kiêu nhìn bộ dáng tức giận của Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng nhéo má cô ta: “Những chuyện như vậy nhiều lắm, nếu như người nào cũng đều tức giận, sẽ trở thành cá nóc.”

Bị Lục Kiêu dỗ dành, Tiêu Tiêu lập tức khôi phục nụ cười, nũng nịu ngăn cản cánh tay Lục Kiêu.

Sau khi đưa Tiêu Tiêu về nhà, Lục Kiêu lái xe đến tiểu khu của Ninh Thanh, anh ta ở dưới lầu gọi điện thoại cho Ninh Thanh, phát hiện mình đã bị đưa vào danh sách đen.

Lần này anh ta không ngây ngốc ở dưới lầu chờ đợi, mà trực tiếp đứng trước phòng Ninh Thanh gõ cửa. Nhưng đợi thật lâu, không có ai mở cửa, ngược lại cửa ở phòng đối diện mở ra.

“Đừng gõ nữa, cô bé đối diện đã rời đi vài ngày trước, mang theo hành lý hẳn là đi xa rồi.”

Lục Kiêu nghe được lời nói của hàng xóm có chút không dám tin, sau đó anh ta tức giận ở trong lòng, vì trốn tránh mình mà cô rời đi, chẳng lẽ mình là mãnh thú hồng thủy gì sao!

Càng nghĩ càng tức giận, Lục Kiêu hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Đợi đến khi anh ta lái xe rời khỏi tiểu khu, Tiêu Tiêu vốn nên ở nhà từ cửa hàng đối diện cửa tiểu khu đi ra, nhìn bóng xe Lục Kiêu rời đi, cô xoay người đi vào tiểu khu.