Chương 7: Không muốn đi

“Ninh Thanh, anh ở dưới lầu, em xuống đây anh có chuyện muốn nói với em.”

Lục Kiêu đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn đèn sáng ở tầng mười bảy, gửi tin xong anh ta châm một điếu thuốc lẳng lặng chờ Ninh Thanh.

“Đây không phải là Tiểu Lục sao, đã lâu cũng không thấy cậu tới, tới tìm Tiểu Ninh à, sao không trực tiếp đi lên?”

Bảo vệ tuần tra cầm đèn pin thì phát hiện Lục Kiêu ẩn nấp trong bóng tối, ông không biết Lục Kiêu và Ninh Thanh đã chia tay, lúc nhìn thấy Lục Kiêu theo bản năng thì cho rằng anh ta đang tìm bạn gái nhỏ chơi.

Nhìn Lục Kiêu không để ý tới bảo vệ của mình, cũng không xen vào việc của người khác, lập tức rời đi.

Lúc Ninh Thanh nhận được tin nhắn của Lục Kiêu đã qua nửa giờ. Cô từ ban công nhìn xuống, đen sì không nhìn thấy bóng người thì cho rằng Lục Kiêu đã rời đi.

Nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, không có gì phải nói thì kéo rèm cửa lại, sau đó đem số hôm nay vừa từ danh sách đen kéo ra một lần nữa thả trở lại.

Lục Kiêu nhìn tin nhắn thật lâu không ai trả lời và đèn trên lầu rốt cục cũng tắt xoay người rời đi.

Tối nay anh ta đến là muốn hỏi Ninh Thanh có cần giúp đỡ không, anh ta có thể giới thiệu một công việc tốt, dù sao đã ở bên nhau ba năm.

Lúc Lục Kiêu về đến nhà cũng đã muộn, cả nhà chỉ có Lục Thiến Thiến còn đang xem TV ở phòng khách.

Nhìn thấy anh trai của mình trở về, cô ta lập tức nháy mắt ra hiệu với anh ta: “Anh, lại hẹn hò với chị Tiêu Tiêu à, ngày nào anh chính thức đưa người ta về nhà?”

Động tác cởϊ áσ khoác của Lục Kiêu dừng một chút, không trả lời Lục Thiến Thiến đi lên lầu.

“Cũng may con hồ ly Ninh Thanh kia không quấn quít chặt chẽ với anh, bằng không anh và chị Tiêu Tiêu sao có thể nhanh như vậy ở bên nhau.”

Lục Thiến Thiến tự mình nói, bởi vì tầm mắt dính trên TV cũng không thấy mặt Lục Kiêu tối sầm lại.

Lục Kiêu dừng bước lên lầu, xoay người nhìn Lục Thiến Thiến lạnh lùng nói: “Ai cho phép em gọi cô ấy là hồ ly tinh.”

Lục Thiến Thiến bị giọng nói của Lục Kiêu làm cho hoảng sợ, có chút khó hiểu nói: “Không phải em lúc nào cũng gọi cô ta như vậy sao. anh à, hôm nay anh bị sao vậy? Tự nhiên lại tức giận, rối loạn nội tiết à!”

Lục Thiến Thiến càng nói càng tức giận, ngay cả phim truyền hình yêu thích cũng không xem, lúc đi ngang qua Lục Kiêu trừng mắt liếc anh ta một cái trở về phòng mình.

Cả phòng khách chìm vào im lặng với tiếng "Rầm!" của cánh cửa trên lầu.

Lục Kiêu sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu nghĩ tới lời Lục Thiến Thiến vừa nói.

Trước kia Lục Thiến Thiến gọi Ninh Thanh là gì?

Nhớ lại từng chút một, Lục Kiêu phát hiện ở trước mặt mình Lục Thiến Thiến quả thật luôn gọi Ninh Thanh là hồ ly tinh, vậy tại sao đến hôm nay anh ta mới để ý đến chuyện này?

Đêm nay Lục Kiêu mơ một giấc mơ một giấc mơ, trong giấc mơ hiện rõ từng chi tiết anh ta và Ninh Thanh ở bên nhau, họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc cùng nhau ngắm biển, tuy không có bất kỳ động tác thân mật nào, nhưng anh ta lại cảm thấy thỏa mãn.

Ngày hôm sau khi anh ta tỉnh lại vẫn luôn hồi tưởng đến giấc mơ kia, cho đến khi Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới mới ngừng suy nghĩ.

“Lục Kiêu, chào buổi sáng, lại là một ngày yêu anh.”

Lục Kiêu nghe được giọng nói ngọt ngào của Tiêu Tiêu, khóe miệng hơi gợi lên: “Anh cũng vậy.”

Anh ta yêu Tiêu Tiêu, điểm này không thể nghi ngờ, cho nên giấc mơ đêm qua nhất định là do gần đây quá mệt mỏi.

Ánh mắt Lục Kiêu càng ngày càng kiên định, anh ta đứng dậy bắt chước Ninh Thanh đem đồ mà anh ta tặng cho Ninh Thanh bỏ vào trong rương.

“Mẹ Tống, mấy thứ này gửi đến địa chỉ này giúp con.”

Lục Kiêu nghĩ chắc Ninh Thanh sẽ không gặp mình, thì bảo người hầu trong nhà gửi đồ cho Ninh Thanh, từ đó về sau hai người không còn liên quan gì nữa.

Mẹ Tống nhận lấy cái rương, tò mò nhìn vào trong rương, phát hiện những thứ này đều là đồ lúc trước thiếu gia rất trân trọng, bà không khỏi thắc mắc tại sao Lục Kiêu lại đưa những thứ này đi.

Bà chỉ là người hầu của nhà họ Lục, tuy tò mò nhưng cũng chỉ có thể làm theo.

Ninh Thanh không biết có người chuyển phát nhanh đến cho cô, lúc này cô nhìn trạm xe quen thuộc trong lòng tràn đầy chờ đợi trở về nhà.

Sau khi bị đuổi việc, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn về thăm nhà. Đã hai năm cô không gặp bố mẹ, tuy bình thường cô vẫn nhắn tin nhưng cũng chẳng là gì so với việc tận mắt nhìn thấy họ.

Vì vậy hôm qua cô đã đặt vé xe lửa về nhà, mua vé xe sáng sớm, trời còn chưa sáng đã bắt đầu thu dọn hành lý, sau mười lăm giờ đi xe rốt cục đã đến trấn nhỏ.

“Chị! Ở đây!”

Bởi vì trong thị trấn nhỏ ga xe lửa không có nhiều người qua lại, đứng ở lối ra Ninh Khang liếc mắt một cái đã thấy được Ninh Thanh, vẫy tay chào hỏi.

Ninh Thanh nhìn thấy Ninh Khang chạy tới, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

Ninh Khang thuần thục nhận lấy hành lý của Ninh Thanh, trả lời: “Là chị Khả Lạc nói cho em biết, bảo em tới đón chị.”

Mặc dù Ninh Thanh quen biết Khả Lạc ở thời đại học, nhưng trong kỳ nghỉ cô ấy luôn cùng Ninh Thanh về nhà, thường xuyên qua lại cũng quen biết với em họ của Ninh Thanh.

Lần này Ninh Thanh trở về là muốn cho bố mẹ cô một bất ngờ, hiện tại Ninh Khang tới, phỏng chừng chuyện cô trở về cha mẹ đã biết.

Ninh Khang nhìn vẻ mặt ảo não của Ninh Thanh, lập tức biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, nói: “Yên tâm, em biết chị muốn tạo bất ngờ cho chú nên chịu đựng không nói.”

Lần này Ninh Thanh vui vẻ trở lại, đưa tay muốn xoa đầu Ninh Khang,nhưng cô chỉ có thể đến trán Ninh Khang không nhịn được phàn nàn: “Thằng nhóc này, cao như vậy làm gì.”

Ninh Khang cười hắc hắc, quan sát Ninh Thanh từ trên xuống dưới một vòng, “Chị, không phải em quá cao, mà là chị quá thấp.”

Vì chuyện nhỏ nhặt này mà hai anh em từ nhỏ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, sự xa lạ đã lâu không gặp nhanh chóng biến mất.

Nhà Ninh Thanh nằm cạnh trường cấp hai duy nhất trong thị trấn nhỏ, ba Ninh mẹ Ninh đều là giáo viên cấp hai, năm xưa xin vào phòng giáo viên của trường, một lần ở cho đến bây giờ.

Ninh Thanh về đến nhà thành công nhận được sự ngạc nhiên của ông bà Ninh, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong Ninh Thanh nghĩ đến giúp mẹ Ninh rửa bát, nhưng bị mẹ Ninh đuổi ra khỏi bếp: “Đi đi, mau về phòng ngủ, ngồi xe lửa lâu như vậy nhất định đã mệt rồi.”

Ninh Thanh bất đắc dĩ thở dài nhìn về phía ba Ninh đang định ra ngoài ném rác: “Ba, để con đi, vừa lúc đi ra ngoài tiêu thực.”

Ba Ninh và Mẹ Ninh muốn cho Ninh Thanh về phòng nghỉ ngơi, nhưng ông không chịu được sự nài nỉ của con gái nên đành phải đưa túi rác cho Ninh Thanh rồi chạy vào bếp giúp mẹ Ninh.

“Đây không phải là con gái nhà họ Ninh sao, cô ấy đã trở về rồi.”

“Tiểu Ninh Thanh về nhà rồi.”

Trên đường đi, Ninh Thanh gặp được rất nhiều trưởng bối quen thuộc, đây đều là những người đã chứng kiến Ninh Thanh lớn lên từng người nhìn thấy Ninh Thanh nhao nhao mời cô đến nhà làm khách.

Trong lúc nhất thời tin tức Ninh Thanh về nhà truyền khắp tiểu khu Thư Hương Uyển.

Những ngày tiếp theo, Ninh Thanh không hề nhàn rỗi, cả ngày đi theo ba Ninh và mẹ Ninh đi thăm các trưởng bối.

Cuối cùng nàng cũng được rảnh rỗi, Ninh Thanh về nhà đã là ngày thứ năm. Cô nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cho đến khi cửa phòng bị mở ra mới chậm rãi mở mắt.

Chỉ thấy mẹ Ninh đi vào phòng, ngồi vào bên cạnh Ninh Thanh, sau đó đặt đầu Ninh Thanh lên đùi, dịu dàng lấy tay vỗ về sợi tóc Ninh Thanh.

“Bé con à, lần này con ở nhà bao lâu?”

Ninh Thanh gối lên chân mẹ Ninh, nhịn không được đưa tay ôm lấy eo mẹ Ninh, vùi đầu vào lòng mẹ buồn bực nói: “Không muốn đi nữa.”

Mẹ Ninh thở dài một hơi, bà không hỏi Ninh Thanh nguyên nhân không muốn đi, nhẹ vỗ về mặt Ninh Thanh: “Đã lớn như vậy rồi, còn thích làm nũng giống như khi còn bé, không đi cũng tốt, ở bên cạnh mẹ và bố con hai chúng ta cũng an tâm.”

Ninh Thanh gật đầu, không biết tại sao, chóp mũi vô cùng chua xót.

(Hết chương này)