Chương 10: Có người hàng xóm

Sau lễ hội mùa xuân, các cửa hàng trên đường phố lần lượt mở cửa, cả cửa hàng hoa của Ninh Thanh cũng không ngoại lệ. Ngày đầu tiên của năm mới cô vội vã đến cửa hàng hoa để dọn dẹp.

Tuy nhiên, khi cô mở cửa chống trộm cửa hàng hoa, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Kiêu đứng bên ngoài.

Lục Kiêu đã đợi ở bên ngoài một lúc, lông mày và lông mi đều phủ đầy sương lạnh do hơi nước của hơi thở tạo ra. Khi nhìn thấy động tĩnh bên trong tiệm hoa, trong mắt Lục Kiêu hiện lên một tia sáng, sau khi nhìn thấy Ninh Thanh đứng trước mặt mình trực tiếp tiến lên một bước muốn ôm lấy Ninh Thanh.

Ninh Thanh đương nhiên không muốn bị người đàn ông hiện tại là người xa lạ ôm, phản ứng nhanh chóng bước sang bên cạnh khiến Lục Kiêu ôm một khoảng không.

“Thanh Thanh.”

Lục Kiêu có chút ngơ ngác, anh ta nhíu mày đứng trước mặt Ninh Thanh cả người lộ ra vẻ bi thương.

Nếu như trước kia Ninh Thanh nhìn thấy bộ dáng này của anh ta sẽ cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng sẽ đưa tay ôm lấy anh ta. Nhưng bây giờ Ninh Thanh chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn người giả vờ giả vịt trước mặt mình.

“Gọi tôi là Ninh Thanh là được, sao anh lại đến đây?”

Ninh Thanh cũng không tỏ vẻ gì với Lục Kiêu, chỉ là vô cùng thờ ơ, giống như đối mặt với một người chưa từng gặp qua.

Trong mắt Lục Kiêu hiện lên một tia đau đớn, muốn nói lại thôi: “Thanh Ninh Thanh, theo anh trở về đi?”

Ninh Thanh có chút kinh ngạc, đây không phải là giả vờ, Tiêu Tiêu trở về mới nửa năm, bây giờ cũng chính là thời điểm hai người tình nồng ý mật. Lúc này Lục Kiêu tìm được mình để mình trở về hiển nhiên là không thích hợp.

Ánh mắt hồ nghi đánh giá Lục Kiêu từ trên xuống dưới.

Lục Kiêu đương nhiên biết cô đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến chuyện nửa năm nay giữa mình và Tiêu Tiêu, anh ta nhịn không được thở dài: “Anh và Tiêu Tiêu.”

Mắt thấy Lục Kiêu muốn bật chế độ kể chuyện, Ninh Thanh trực tiếp ngắt lời đối phương: “Lục tiên sinh, chuyện giữa anh và Tiêu tiểu thư một chút hứng thú tôi cũng không có, cửa hàng của tôi phải mở cửa, tôi không có thời gian nghe tình sử của anh.”

Nói xong Ninh Thanh cầm lấy chổi bên cạnh: “Nếu Lục tiên sinh muốn mua hoa, tôi rất hoan nghênh. Nếu có chuyện khác xin mời rời đi, đừng cản trở công việc của tôi.”

Lục Kiêu không đi, thấy Ninh Thanh cầm chổi đuổi người đi: “Anh mua hoa, anh mua hoa, cho anh một bó hoa hồng.”

Ninh Thanh liếc mắt nhìn Lục Kiêu, xoay người trở lại cửa hàng, cầm hơn mười đóa hoa hồng đỏ vừa về tối hôm qua, thuần thục cắt tỉa cành dư thừa sau đó dùng giấy gói hai màu đen trắng tiến hành đóng gói.

Trong khoảng thời gian cô bận rộn, Lục Kiêu cũng đi vào cửa hàng hoa, anh đánh giá trang trí bên trong cửa hàng hoa, tinh xảo ấm áp, giống như Ninh Thanh mang lại cho người ta cảm giác.

“Tổng cộng 250 nhân dân tệ, tiền mặt hay quét mã?”

Ninh Thanh đưa bó hoa hồng đã gói cho Lục Kiêu, đi tới quầy thu ngân chờ Lục Kiêu thanh toán.

Lục Kiêu nhìn ra Ninh Thanh bình tĩnh không kiên nhẫn cũng không tiếp tục ở lại tiệm hoa, trả tiền xong liền rời đi.

Sau khi chờ đợi để lại, Ninh Thanh phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng đã đưa mọi người đi.

Cô đi về phía cây chổi đặt bên cạnh cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, rất mạnh mẽ.

Từ ngoài cửa nhìn ra, Ninh Thanh nhìn thấy Lục Kiêu còn chưa đi xa đã bị một con Alaska màu trắng đuổi theo. Alaska rất to, gầm gừ đuổi theo người rất đáng sợ.

Ninh Thanh không quan tâm Lục Kiêu có gặp rắc rối hay không, hơn nữa cô cảm thấy con chó này sẽ không làm hại ai, cô nhìn những ngón tay bên cạnh bộ lông bồng bềnh của Alaska lơ đãng gãi gãi mép quần.

Con Alaska này chạm vào nhất định rất thoải mái!

Quả nhiên, sau khi đuổi theo Lục Kiêu một đoạn, Alaska liền dừng lại, bắt đầu trở về.

Ninh Thanh nhìn chú chó cách mình càng ngày càng gần, trong mắt cô phát ra một ánh sáng lấp lánh.

“Tiểu Lạp, quay lại.”

Giọng nói trầm thấp và hùng hậu vang lên cách Ninh Thanh không xa, sau khi alaska nghe tiếng gọi, con Alaska vẫy đuôi đi về phía nguồn phát ra âm thanh.

Ninh Thanh cũng quay đầu lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa tiệm thú cưng bên cạnh.

Trong lúc đó người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên cổ đeo khăn quàng cổ màu xanh đậm che đi hơn phân nửa khuôn mặt.

Ninh Thanh nhìn cách ăn mặc của người đàn ông cảm thấy có chút quen mắt, sau đó cô nhìn về phía chiếc khăn quàng cổ màu xanh và áo khoác đen quen thuộc trên người mình, hai người đều mặc quần áo giống nhau!

“Xin chào, anh là chủ cửa hàng thú cưng này phải không?”

Ninh Thanh chú ý tới người đàn ông đứng trước cửa hàng thú cưng đã đóng cửa từ khi cải tạo, trên tay vẫn cầm chìa khóa, cô lập tức nghĩ rằng người đàn ông này có thể là hàng xóm của cô.

Người đàn ông không nói gì, chỉ gật đầu.

“Cái đó, tôi là hàng xóm của anh, cửa hàng hoa này là của tôi, tên tôi là Ninh Thanh.”

Ninh Thanh trực tiếp tự giới thiệu mình, bởi vì thái độ lạnh lùng của người đàn ông trước đó, cô căn bản không trông cậy vào đối phương giống như cô tự giới thiệu bản thân, đang định cầm chổi trở về phòng thì sau lưng lại vang lên một giọng nói trầm trầm.

“Tuế Bách.”

Ninh Thanh có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì người đàn ông đã xoay người kéo con Alaska mở cửa hàng đi vào.

Cô sờ chóp mũi, hàng xóm của cô chắc không khó thân như vậy chứ?

Nhưng Ninh Thanh nghĩ đến lúc đầu mình tưởng tượng một chị gái hàng xóm ấm áp đáng yêu, lập tức có chút thất vọng.

Cô tưởng hàng xóm của mình là một chị gái nhỏ, để hai người có thể ăn một bữa ăn và trò chuyện trong thời gian rảnh rỗi.

Kể từ khi cửa hàng thú cưng bên cạnh mở cửa, Ninh Thanh cảm thấy xung quanh náo nhiệt hơn rất nhiều, cô luôn có thể nhìn thấy các loài động vật khác nhau đeo dây xích đi lại trong cửa hàng.

Có Alaska quen thuộc, Samoye, có lông vàng nhỏ.

Ninh Thanh đi ngang qua cửa sổ bên ngoài cửa hàng thì nhìn thấy con mèo đang nằm nghỉ ngơi bên trong.

Đây quả thực là thiên đường dành cho những người yêu thích thú nhồi bông!

Ninh Thanh không biết xấu hổ trực tiếp đến cửa hàng thú cưng triệt con, cô lại không mua, cho nên vẫn tìm cơ hội đến thăm hỏi một chút.

“Ninh Thanh, để anh giúp em.”

Lục Kiêu vừa đến cửa tiệm hoa thì nhìn thấy Ninh Thanh đang chuyển chậu hoa, lập tức đi lên muốn giúp đỡ.

Ninh Thanh nghe thấy anh ta đến trực tiếp ôm chậu hoa nhanh chóng đi vào cửa hàng hoa.

Mấy ngày nay, Lục Kiêu đều đến cửa hàng hoa mỗi ngày, Ninh Thanh không muốn đối phó với anh ta, cũng không có sức lực, nhưng cô lại mở cửa hàng nên mỗi khi đuổi Lục Kiêu đi thì anh ta lấy cớ là mua hoa.

Có người tặng doanh thu đương nhiên là tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng làm phiền người khác.

“Lục Kiêu, anh về đi, bây giờ nhìn thấy anh, tôi liền đau đầu.”

Từ lúc mới bắt đầu Ninh Thanh còn khách sáo đến bây giờ hoàn toàn không cho Lục Kiêu mặt mũi, trực tiếp phản bác.

Cô đặt chậu hoa ở sân sau, sau khi đi ra cô thì nhìn thấy cả người Lục Kiêu buồn bã.

Lại nữa, lại tới.

Ninh Thanh đỡ trán thở dài, cô không thể chịu đựng được nữa.

Sau khi trở lại sân sau, Ninh Thanh tìm được thông tin liên lạc của Lục Thiến Thiến, trực tiếp gọi tới: “Anh trai cô lại ở chỗ tôi không chịu đi, cô tới đây mang anh ta về đi.”

Lục Thiến Thiến đang cùng chị em gái đi dạo phố, chợt nhận được điện thoại Ninh Thanh gọi tới cô ta còn tưởng là lừa đảo.

Cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại đã bị cúp máy, phải mất một lúc mới nhớ ra đây là số của Ninh Thanh. Nhớ lại lời Ninh Thanh vừa nói, mặt Lục Thiến Thiến lúc đen lúc trắng.

Cô gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chị Tiêu Tiêu, sao anh trai em lại ở chỗ Ninh Thanh? Có phải hồ ly tinh kia lại tới quấy rầy chị không?”