Ta là một kẻ tàn tật, đã nhặt được một thiếu niên lang bạt. Người dân trong làng khinh thường và chửi rủa ta. Hắn đuổi đám đông đi cho ta, nhẹ nhàng chạm vào cái chân bị tật của ta và nói: “Không phả …
Ta là một kẻ tàn tật, đã nhặt được một thiếu niên lang bạt.
Người dân trong làng khinh thường và chửi rủa ta.
Hắn đuổi đám đông đi cho ta, nhẹ nhàng chạm vào cái chân bị tật của ta và nói: “Không phải nàng tàn tật mà lòng của những kẻ đó mới là thứ tàn tật".
Sau đó, hắn lại tự tay m.ó.c m.ắ.t ta ra.
Để cho bạch nguyệt quang mù của mình dùng.
Lúc này ta mới biết được hắn chính là Tiêu Cẩn, tam hoàng tử được hoàng thượng yêu quý nhất.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày nhặt được Tiêu Cẩn.
Nhưng lần này ta chọn cứu thiếu niên đã m.ó.c m.ắ.t của chính mình ở kiếp trước để ta có thể nhìn thấy lại được ánh sáng.
Vào ngày thành hôn của chúng ta, Tiêu Cẩn như điên như dại, hắn tự m.ó.c mắt mình ra, còn lại một hàng h.u.y.ế./t lệ:
"Ta sẽ cho nàng đôi mắt của mình, chúng ta quay trở lại như trước được không?"
Thiếu niên bên cạnh ta mỉm cười, nói: “Hoàng đệ ngoan, gọi hoàng tẩu đi." ______________________________